
thần kinh tái sinh.
Để Tiểu Quất Tử không bị các bạn nhỏ khác chê cười, bắt nạt, vì chuyện có
cho Tiểu Quất Tử đi nhà trẻ hay không, anh và Chức Tâm đã tranh luận rất nhiều lần.
Chức Tâm cũng rất thương con gái nhưng cảm thấy đây là chuyện con gái bắt buộc phải dũng cảm đối mặt.
Nhưng, anh không nghĩ như vậy, bác sĩ có lòng tin đối với biện pháp phục hồi
chức năng bằng điện liệu này, có thể giúp Tiểu Quất Tử hồi phục trước
năm bảy tuổi, cho nên trước đó, vì sao phải để con gái ra ngoài cho
người ta bắt nạt?! Vì sao phải để tâm hồn con gái phải chịu tổn thương?!
Anh chuẩn bị đến bảy tuổi sẽ đưa con gái đi học, bây giờ vấn đề giáo dục
con gái anh có thể đảm đương được, anh sẽ tự mình dạy dỗ con.
Về vấn đề này anh cố chấp vô cùng, Chức Tâm cũng hết cách với anh.
Cuối cùng, nửa tiếng điện liệu cũng kết thúc, anh lau nước mắt trên mặt con gái, nhưng Tiểu Quất Tử giận dỗi, hất tay anh ra.
Chỉ là, nó nhất thời không đi được nên đành phải để cha bế nó.
“Bác sĩ, chiều thứ sáu tuần này, tôi lại đưa con gái đến.” Anh hẹn trước thời gian trị liệu lần sau với bác sĩ.
Tiểu Quất Tử giận dữ đấm vào vai anh, húc đầu vào cằm anh, “Cha xấu, cha xấu!”
“Đừng giận dỗi nữa, đầu sẽ đau đấy.” Anh giữ con gái, không cho nó tiếp tục cự nự nữa.
Đến siêu thị tiện lợi mua kẹo mút, suốt dọc đường anh đều bế con gái trên
tay, đến khi đặt nó ngồi vào xe, cẩn thận thắt dây an toàn cho nó.
“Phần thưởng cho Tiểu Quất Tử vì đã rất dũng cảm!” Anh đưa cây kẹo mút mùi dâu cho con bé.
Con gái uể oải ngước mắt lên nhìn anh, quay mặt sang hướng khác, không thèm để ý đến anh.
Thái độ này, giống hệt như bốn năm trước, lúc Chức Tâm đòi chia tay với anh.
Anh sững sờ. Thì ra, có những cảm xúc chôn giấu trong ký ức, lúc “trào” lên, vẫn đau nhói.
Tiểu Quất Tử rất giống Chức Tâm, đặc biệt là ánh mắt, cử chỉ, giống nhau như tạc.
Thấy cha không ừ hử gì, Tiểu Quất Tử quay mặt lại, mặt vẫn xị xuống, nhưng
tay thì giựt cây kẹo trên tay cha, sau đó, dùng mũi, dùng miệng, nhăn
nhó, méo mó rất sinh động, “Hứ, cha xấu!”
Tuy giận nhưng con bé lại bắt đầu mút kẹo.
Bình thường cha mẹ không cho nó ăn kẹo vì sợ sâu răng, cũng chỉ có lúc này, cha mới mua kẹo mút cho nó.
Nhìn con gái mút kẹo rất chăm chú, cảm giác đau nhói khi nhớ về quá khứ bỗng tan biến hết.
Mắt anh dịu lại.
Bảo anh đổi cái gì để có được giây phút này anh cũng đổi.
Cảm ơn, trên đời này, còn có kỳ tích.
Cảm ơn, cho dù không còn yêu nữa, cô vẫn sinh cho anh cô con gái này.
Nhìn cha cười, Tiểu Quất Tử không phục, há miệng cắn phập vào cánh tay anh.
Cha xấu cha xấu cha xấu!
Anh không kêu đau, ngược lại còn xoa đầu con gái, “Bảo bối ngoan, nghỉ ngơi nhé, chịu không?” Điện liệu tổn hao rất nhiều sức lực của con gái, muốn đánh muốn mắng thì đợi hồi phục lại đã, có được không con yêu?!
Cha xấu cha xấu cha xấu!
Tiểu Quất Tử nhả ra.
Anh vòng ra phía ghế sau lấy tấm đắp, đắp lên người con gái, sau đó, khởi động xe.
Bế Tiểu Quất Tử về nhà, anh pha nước nóng, chườm tay phải cho con bé.
“Về rồi à?” Chức Tâm có chìa khóa nhà anh, vừa nghe nhà đối diện có động tĩnh, cũng vội vàng chạy sang.
“Ừm.” Anh gật đầu, vẫn tiếp tục việc đang làm dở.
Thấy anh đang vắt khăn nóng.
“Để em, anh mệt rồi.” Chức Tâm cầm lấy chiếc khăn nóng trong tay anh, tiếp tục chườm nóng sau đó mát xa tay cho con gái.
Những việc này Tiểu Quất Tử đều không hiểu, vì nó đang ngủ rất say.
“Hôm nay con khóc dữ lắm không?” Chức Tâm vừa mát xa cho con vừa hỏi anh.
Sợ mẹ con cô bị cảm lạnh, anh mở máy sưởi, rồi cởi áo khoác ngoài ra.
“Không khóc, chắc là quen rồi, rất kiên cường.” Anh lừa cô.
Chức Tâm thở phào.
Anh tắm xong đi ra thấy cô vẫn còn nắn tay cho con bé, thế là anh bảo cô ngừng lại.
“Đừng nắn nữa, sẽ làm nó tỉnh đó.” Anh nhíu mày.
Không thấy mỏi tay sao?!
Nghe anh nói vậy, cô vội vàng dừng tay lại.
Anh bước tới, bế con gái vào phòng.
Còn cô, rất tự nhiên lấy chiếc áo khoác anh vừa vứt ở sô pha treo lên giúp anh.
…….
Tiểu Quất Tử tỉnh dậy.
Căn phòng ngăn nắp, đầy cá tính, là phòng của cha.
Trong nhà, mùi thức ăn thơm phức.
Mẹ cũng ở trong nhà cha?
Đây không phải là chuyện lạ gì, Tiểu Quất Tử không hề kinh ngạc.
Có thời gian, cha ra ngoài tiếp khách uống rất nhiều, mẹ phải ở lại đây chăm sóc cha, còn anh Phi Phàm sang chơi với nó.
“Mẹ, ăn gì vậy?” Nó chạy ra khỏi phòng, bắt đầu hoạt náo.
Quả nhiên, mẹ đang ở trong bếp, còn cha đang ngồi trên sô pha đọc báo.
Nó thích như thế!
Mỗi lần mẹ sang, cha không còn ở lì mãi trong phòng làm việc nữa.
“Rửa tay đi con rồi ăn cơm.” Mẹ bê đĩa rau từ trong bếp ra.
Mẹ mặc tạp đề trông xinh đẹp vô cùng.
Cha bước tới, không nói tiếng nào bắt đầu bày bát đũa.
Mỗi lần mẹ sang, nó phát hiện, cha rất khác.
Rửa tay xong, Tiểu Quất Tử trèo lên ghế.
Nhưng nhìn trên bàn toàn những thức ăn chẳng đẹp chút nào, nó trề môi.
Anh Phi Phàm nói, mẹ trước đây không biết nấu cơm, nhưng vì nó, mẹ đã mất rất nhiều tâm sức để học nấu ăn.
Cho nên, anh trai nói, nó không được chê bai, không được không thích.
Nhưng…thức ăn mẹ nấu, ít dầu ít muối, tốt cho sức khỏe lại bả