XtGem Forum catalog
Mảnh Vá Trái Tim

Mảnh Vá Trái Tim

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324442

Bình chọn: 7.5.00/10/444 lượt.

ắm nghiền, đến khóc cũng không

biết. Nó sống trong lồng ấp ba tháng liền, đến ngày thứ sáu mươi hai mới rút ống thở ra, lúc đó còn bị viêm phổi mãn tính, y bác sĩ mỗi một

tiếng phải hút đờm cho nó, trong ba tháng đó không biết bao nhiêu lần

thông báo bệnh trạng được gửi đến tay gia đình.

Khi ông Thẩm và

bà Thẩm vội vàng chạy đến nơi, đứng ở phòng chăm sóc nhi đặc biệt, vừa

bóp ống thở cho cháu ngoại vừa rơi nước mắt.

Ba tháng đó, bây giờ nghĩ lại, Chức Tâm vẫn cảm thấy sợ hãi như gặp phải ác mộng.

May mà, may mà, anh luôn ở bên.

Cũng may mà, ông trời có mắt, Tiểu Quất Tử vẫn sống, may mắn hơn nữa là một

lần kiểm tra, thính giác, võng mạc, não đều rất bình thường.

Chỉ là, đối với sinh mệnh bé nhỏ khó khăn lắm mới sống được này, mọi người đều vô cùng nâng niu, trân trọng.

Tiểu Quất Tử không ừ hử gì, nước mắt dâng lên ầng ậc, vô cùng tội nghiệp.

“Bảo bối, nói cho bà biết, ai ăn hiếp cháu nào?” Bà Thẩm cũng tham gia vào đội ngũ dỗ dành.

“Cha mẹ, hai người ăn cơm đi, đừng để ý đến nó.” Chức Tâm đau đầu.

Nhưng, ông bà Thẩm vẫn ra sức dỗ dành cháu gái, để nó nói ra “tâm sự” của mình.

Cuối cùng, Tiểu Quất Tử cũng sụt sùi nói ra một chữ, “Bố…”

Nó đã ba ngày không gặp cha.

“Con tối qua không phải đã chúc cha ngủ ngon rồi sao?” Chức Tâm hết cách với con gái.

Khi biết nói, câu đầu tiên Tiểu Quất Tử gọi là mẹ, nhưng người mà nó hằng

đêm nhất định phải chúc ngủ ngon mới ngủ được lại là cha nó.

“Tiểu Quất Tử, con ngoan, cha đi công tác rồi, cha biết con không ăn cơm, cha sẽ tức giận, rất tức giận.” Chức Tâm lặp lại ba chữ “rất tức giận”, tỏ

ra giống một người mẹ xấu vui mừng dọa nạt được con nít.

Tiểu Quất Tử cả người run rẩy.

Cha giận lên rất đáng sợ.

Con bé trèo xuống ghế, ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn, nhưng vẫn không quên

hỏi một câu, “Sao anh được ra ngoài cùng cha còn Tiểu Quất Tử thì

không?” Nó nhớ cha, nó rất ghen tỵ với anh trai.

“Vì anh lớn rồi, Tiểu Quất Tử vẫn còn nhỏ xíu.” Cô giải thích với con gái.

Mang theo đứa bé ba tuổi đi công tác, anh sao có thể giải quyết công việc được chứ?!

Nhìn cháu ngoại “nhớ nhung” như thế, bà Thẩm bị lạnh nhạt không vui chút

nào, hậm hực ném ra một câu, “Vì anh là con trai của cha, Tiểu Quất Tử

là con gái của mẹ! Cha và mẹ không có quan hệ gì hết!” Hứa Ngạn Thâm nếu muốn mang theo Tiểu Quất Tử, bà cũng không thích.

“Mẹ!” Chức Tâm vội ngăn mẹ mình lại.

Nhưng, Tiểu Quất Tử đã nghe rất rõ ràng.

Chỉ thấy, môi nó trề ra tủi thân rồi òa lên khóc.

Cha ở một nhà, mẹ ở một nhà, nó thấy rất đau lòng.

Cả nhà bắt đầu rối lên, Chức Tâm dỗ dành con gái, ông Thẩm bắt đầu mắng vợ…

Cứ thế, náo động cả nửa tiếng đồng hồ.

Đột nhiên, Tiểu Quất Tử không khóc nữa, tai nó dựng lên nghe ngóng.

Vì nó nghe thấy, nhà bên cạnh có tiếng mở cửa.

Lại nghiêng đầu chăm chú nghe lại lần nữa.

“Tiểu Quất Tử!” Ngoài cửa hình như là tiếng anh trai đang gọi nó.

Nó vội vàng quệt quệt khuôn mặt nhỏ chẳng có mấy nước mắt, nhảy xuống khỏi ghế, hối hả reo lên, “Anh Phi Phàm, anh Phi Phàm!”

Tối qua nó đã hẹn với anh Phi Phàm, nếu anh và cha hôm nay về, lúc về, anh sẽ đứng ở cửa gọi tên nó.

Tiểu Quất Tử nhảy thình thịch, nhanh nhẹn chạy đến bên cửa, với với tay định mở cửa ra.

Tiếc là, tay phải của con bé chạm được vào nắm cửa nhưng không còn sức lực để vặn.

Chức Tâm thở dài, bước tới, lặng lẽ giúp con gái mở cửa.

“Anh Phi Phàm!” Tiểu Quất Tử thò cái đầu nhỏ ra ngoài.

Quả nhiên, ngoài cửa là anh Phi Phàm và cha.

Cha đang cầm chìa khóa mở cửa, anh Phi Phàm càng lớn càng giống cha thì đang đeo chiếc ba lô nhỏ của mình.

Nghe thấy phía sau có tiếng mở cửa, Hứa Ngạn Thâm ngừng tay, quay đầu nhìn thấy con gái, ánh mắt vốn nghiêm nghị bỗng dịu lại.

“Cha!” Tiểu Quất Tử vui sướng nhảy bổ vào lòng anh.

Nhìn con gái rúc vào lòng mình như một chú cún con, môi anh nở nụ cười, “Mấy hôm nay có ngoan không?”

Từ khi tiếp quản tòa soạn đến nay, anh luôn rất ít khi đi công tác, trừ phi là trường hợp bắt buộc.

“Ngoan! Tiểu Quất Tử rất ngoan!” Con gái ôm lấy cổ anh, đếm ngón tay, “Tiểu

Quất Tử nghe lời cha, nghe lời mẹ, nghe lời ông, nghe lời bà…” Biểu hiện hệt như đang tự khen mình.

Nụ cười của anh càng rạng rỡ, “Biết rồi biết rồi!”

“Nó nói dối đấy.” Sau lưng, có người đang vạch trần nó.

Chức Tâm nhép miệng không thành tiếng nói với anh.

Từ lúc anh đi công tác đến nay, Tiểu Quất Tử nhõng nhẽo, không chịu ăn cơm, cô và cha mẹ bị Tiểu Quất Tử hành mệt đờ cả người.

“Nó ăn cơm tối chưa?” Anh cũng nhép miệng hỏi cô.

“Chưa, đang nhõng nhẽo.” Cô trả lời không thành tiếng.

Tiểu Quất Tử đang rúc vào lòng cha không hề biết, những tin tức không lời đang được truyền qua lại trong không khí.

Nếu nó biết mẹ nó “phản bội” nó, chắc chắn sẽ rất tức giận.

Lại không chịu ăn cơm?!

Anh đang định dạy bảo con gái mấy câu nào ngờ Tiểu Quất Tử thấy cha cúi đầu xuống, liền cọ quệt vào cằm anh, nũng nịu, “Cha, Tiểu Quất Tử nhớ cha

lắm…”

Trái tim sắt đá bỗng chốc tan chảy.

“Được rồi, được rồi, đừng nhõng nhẽo nữa.” Anh đặt con gái xuống đất.

Còn nhõng nhẽo nữa là anh không thể làm người cha nghiêm khắc đư