pacman, rainbows, and roller s
Mảnh Vá Trái Tim

Mảnh Vá Trái Tim

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324461

Bình chọn: 7.00/10/446 lượt.

ớt lướt thướt, bong bóng nước dập dềnh, cô vác chiếc bụng nặng nề, muốn bước tới trước mà không dám cử động mạnh, Tiểu Phi

Phàm đã xông lên trước, đang cố gắng đóng cửa sổ lại.

“Để cha.” Anh chạy tới trước.

Hiểu ý, Tiểu Phi Phàm lùi về sau, sau đó chạy vào phòng tắm, lấy khăn lau khô sàn nhà.

Anh đóng cửa sổ, rồi…lại tỉ mỉ kiểm tra khắp lượt.

Sau đó, anh mới cởi chiếc áo khoác ngoài hơi bị ướt, vứt vào nhà tắm.

Dự báo thời tiết nói sẽ có bão ở thành phố lân cận, không ngờ lại chuyển hướng đột xuất.

Vừa nãy, anh dừng xe vội về chạy lên nhà, thậm chí quên cả che dù.

Tóc anh ướt hết.

“Để cha.” Anh khều khều vai Tiểu Phi Phàm đang cố sức lau sàn nhà, bảo thằng bé tránh ra.

Nếu lau sàn nhà không sạch, anh sợ cô đi sẽ bị trơn trượt.

Chỉ là đứa bé mới bảy tuổi, anh không yên tâm.

Tiểu Phi Phàm đứng dậy, anh đã quỳ xuống, bắt đầu lau nhà, động tác nhanh nhẹn. thuần thục.

“Em về phòng nằm đi hay ngồi trên sô pha cũng được, Phi Phàm lấy xô nước ra đây cho cha.” Anh giống như một ông tướng chỉ huy.

Phi Phàm nghe lệnh, vội vàng xách chiếc xô không ra, trong tay còn cầm thêm hai chiếc khăn khô nữa.

Một lớn một nhỏ, quỳ dưới đất, hì hục lau sàn, vắt nước, đến lúc sàn nhà khô.

Cô chầm chậm vịn tay ghế sô pha, từ từ ngồi xuống.

Cô mấp máy môi, tính nói gì đó nhưng lại không thốt ra được.

Anh không nên lau nhà, nên lau khô đầu mình mới phải.

Nhưng, cô biết, dù mình có “cằn nhằn” thì anh cũng sẽ không nghe.

Sàn nhà ướt từ phòng khách đến nhà tắm, cô lại không dám tự mình đi lấy khăn, anh mà thấy sẽ rất tức giận.

Cuối cùng cũng lau xong, nhưng anh vẫn không yên tâm nhắc nhở, “Trong vòng nửa tiếng, em đừng đi ra đây nhé.”

Bây giờ anh nên lau khô tóc mình rồi chứ?! Áo thun anh mặc trên người cũng ướt gần nửa rồi.

Cô chăm chăm nhìn anh.

“Anh tự lo cho mình được, em chỉ cần chăm sóc tốt bản thân mình là được rồi!” Anh vừa nhìn đã hiểu cô đang nghĩ gì.

Giọng điệu cứng rắn, vừa nói ra đã khiến người ta cảm thấy người này không khéo ăn khéo nói.

“Hôm nay dì Trần không đến nấu cơm rồi.” Anh nhìn khắp lượt, “Cô Lâm đâu?”

Dì Trần là người giúp việc anh thuê, chuyên phụ trách ngày ba bữa cơm và dọn dẹp nhà cửa.

Cô Lâm là y tá cô mời đến, đề phòng đột xuất.

“Đang bão, cô Lâm không yên tâm con trai, đã xin nghỉ, cũng về nhà rồi.” Cô nhỏ nhẹ trả lời.

Anh biết, chẳng có ai thật sự đáng tin!

Còn tính cô lại rất dễ dãi!

“Đói bụng chưa?”

Phi Phàm đưa một chiếc khăn sạch cho anh, anh lau đại khái tóc mình một lát rồi vứt sang một bên.

“Em không đói, anh đi tắm trước đi.” Cô vội vàng lên tiếng.

Nhưng, anh lờ đi, coi như không nghe thấy. “Anh xuống mua bữa tối cho em.”

“Em không đói thật mà!” Tính anh đúng là trăm năm không đổi! Lúc nào cũng chỉ đứng ở góc độ của mình phán đoán, quyết định.

Cô không nén được lại định cằn nhằn anh, “Anh không thay quần áo, sẽ bị cảm…”

“Dù gì cũng ướt hết rồi.” Anh đã cầm dù.

Cái anh này, cái anh này!

Cô bực bội lườm anh.

Anh đi vài bước ra cửa, lại ngoái đầu lại, “Dù nuốt không trôi, cũng ráng ăn nhiều một chút, nếu không con sẽ đói.”

Cứ cho là anh độc đoán chuyên quyền đi, mặc kệ cô thích nghe hay không.

Mưa, gió dưới lầu rất dữ dội, dù bị thổi tốc sang một bên.

Mưa khiến ngoài trời như bao phủ một lớp sương mù.

Anh lao đi trong mưa to gió lớn, chạy đến mấy hàng cơm liền nhưng đều đã bán hết sớm.

Cuối cùng, không còn cách nào khác, anh đành mua hai bát cháo.

Cháo hải sản rất dinh dưỡng và ngon miệng, lúc thèm, cô hay đến quán này ăn.

Người ta đều nói, mỗi lần mang thai đều không giống nhau nhưng trong mắt anh, cô vẫn chẳng có gì khác so với lúc trước.

Vẫn nửa đêm dậy khóc.

Nhưng buồn cười nhất là, khóc xong thì đói bụng.

Thế là cô Lâm sang nhà bên cạnh tìm anh, anh thường nửa đêm ra ngoài mua thức ăn khuya quái lạ về cho cô.

Nhưng, những thứ này không quan trọng, may mà, dưới sự cố gắng của anh và bác sĩ Lữ, chứng trầm cảm của cô không xấu đi.

“Phi Phàm!” Anh đứng ngoài cửa gọi.

Thằng bé hớt hải chạy ra.

“Một tô của con, một tô của mẹ, con xem chừng mẹ ăn cho hết nhé.” Anh dúi hai tô cháo vào tay thằng bé, dặn dò.

Anh không định vào nhà vì cả người đã ướt như chuột lột.

Anh muốn đi tắm, không muốn làm ướt sàn nhà mới lau khô.



Ngủ một giấc tỉnh dậy, bốn bề tối đen.

Gió rít dữ dội, như ma quỷ đang than khóc.

Cô có chút hoảng loạn, bỗng nhiên, nước mắt trào ra.

Sau khi có thai, cô rất sợ bóng tối, nhưng, có một tia sáng lọt vào phòng, cô lại ngủ không an giấc.

Cô Lâm!

Cô định gọi, thì nhớ ra hôm nay cô Lâm không ở đây.

Cô cố gắng ngồi dậy, muốn bật đèn, muốn vào bếp rót một cốc sữa, nhưng di

chuyển nặng nề, cô đụng vào kệ bếp lạnh ngắt, cứng còng, nước mắt rơi

càng dữ dội.

Cô khóc thút thít.

Cô sợ, cô thật sự rất sợ.

Cô không muốn ở một mình trong nhà!

Trong bóng tối, cô sờ soạng tìm điện thoại, thậm chí không kịp suy nghĩ, cô bấm số gọi đi.

“Cô Lâm không có ở đây, tối có chuyện gì, em gọi cho anh, anh sẽ mở máy.” Trước lúc ngủ, anh dặn cô như thế.

Thật ra, cô rất ghét mình thế này! Vì sao cứ phải dựa dẫm vào anh? Sau này, sau này nữa, anh cũ