
. Buổi tối không cần chạy loạn, anh sẽ về nhà sớm một chút.”
Anh dặn dò. “Sớm biết thế sẽ lái xe lại đây, có thể thuận tiện tiễn em một đoạn
đường.”
“Em không cần ngồi xe, đi châu Âu mỗi ngày đều ngồi
hơn 4 giờ xe bus. Anh tối nay không cần tăng ca sao?” Cô nghiêng đầu tùy ý hỏi.
“Không cần.” Kỳ thực công tác rất nhiều, nhưng anh
quyết định hiện tại lập tức trở về đẩy nhanh tốc độ, buổi tối sớm về nhà. Muốn
tăng ca còn sợ không cơ hội sao?
“Được rồi, anh không cần đưa em, em tự đi được. Anh
nhanh chút trở về đi làm, đã ba giờ rồi.” Cô đẩy đẩy anh,
sau đó vẫy tay nói tạm biệt.
Nhưng là chừng này vẫn không thỏa mãn, anh kéo cô về,
cúi đầu cho cô một nụ hôn ngạt thở, thế mới cam nguyện buôn cô ra, trở về bận
rộn công tác.
Ngơ ngác nhìn Địch Ấp Chấn rời đi, ánh mắt cô không
cách nào rời khỏi anh được.
Bộ dáng anh đi trên đường thật đẹp. Cô ở trong lòng
thở dài, thế này mới xoay người rời đi.
Mới đi về phía trước một đoạn đường, cô cảm thấy sau
lưng có người đi theo, đột nhiên quay đầu, lại chỉ cảm thấy đến khóe mắt chợt
lóe, sau đó nhìn nửa ngày cũng không nhìn ra điều gì khác thường.
“Mình không có ảo giác đi?” Phương Đề Lê nhu nhu ánh
mắt, thế này mới tiếp tục đi về phía trước.
Đợi thân ảnh cô đi về phía trước khoảng hai trăm mét,
hai cái đầu tránh sau cây cột mới nhô ra.
“Oa sá, tôi có không có nhìn lầm a?” Triệu Mĩ Hoa vuốt
lại đầu tóc quăn quăn của
mình, vừa mới vội vàng tránh ở bên cột, khả năng làm tóc bay rối hình.
“Làm ơn, cô còn có tâm tư quản tóc? Cô không thấy được
một màn mới rồi sao?” Lí Khởi Anh dùng sức trừng mắt Triệu Mĩ Hoa.
“Ai nha, bằng không chẳng lẽ muốn tôi hô toáng lên
sao? Việc này chỉ chứng minh một sự kiện – CEO ngọc thụ lâm phong của chúng ta
cũng là đàn ông, chưa tuyệt dục vọng a!” Triệu Mĩ Hoa nói xong còn hướng Lí
Khởi Anh mị nhãn.
Lí Khởi Anh chấn động một thân nổi da gà. “Làm ơn, cô
đem ánh mắt ghê tởm nhìn đàn ông như vậy. Chẳng lẽ cô một chút cũng không kinh
ngạc? Hiện tại mới giữa trưa nha, CEO chạy đến nơi này hẹn hò, trời ạ, tôi nghĩ
thế nào cũng không ra.” Lý Khởi Anh hoàn toàn bị kinh sợ, đến lúc này vẫn còn
không thể tin tưởng.
“Ai nha, tôi nói phó lý, cô thật sự là không hiểu.
Giữa trưa hẹn hò, gọi là “ngọ thê” cô biết không?” Triệu Mĩ Hoa thừa cơ giáo
dục một chút đồng sự cổ hủ này, miễn cho cô quá đạo đức mà sau này khó có
chồng.
“Ngọ thê?!” Lí Khởi Anh kéo dài khẩu khí. “Đều là cô,
vừa nãy nếu không phải tay chân chậm chạp, tôi có thể theo dõi cô ấy, nói không
chừng có thể biết cô ta là ai.”
“Cô đối với cô ta có hứng thú?” Triệu Mĩ Hoa liếc mắt
nhìn cô.
Lí Khởi Anh thái dương nổi gân xanh. “Thích cái đầu
cô! Chúng ta cho dù không vì chính mình, cũng vì Phái Quân điều tra một chút a!
Xem này cô gái này có phải hay không là tình nhân của Địch tiên sinh......”
Triệu Mĩ Hoa nghiêm túc gật đầu: “Kỳ thật hẹn hò buổi
trưa cũng rất kích thích…”
“Triệu, Mĩ, Hoa --” Lí Khởi Anh xoay người trừng cô.
“Cô thật sự là hết thuốc chữa.” Nói xong liền sả bước đi về công ty.
“Ai nha, cô đi chậm một chút, hôm nay cô đã giúp tôi
đàm phán dự án, hiện tại xong rồi có thể đi uống chén trà a, vội vã trở về làm
gì?”
“Còn uống trà? Triệu Mĩ Hoa, tôi rốt cuộc cũng biết vì
sao cô thèm CEO nhỏ dãi nhưng không chiếm được anh ta, bởi vì tiêu chuẩn giá
trị của cô rất thấp.” Lí Khởi Anh nhịn không được cười nhạo.
Triệu Mĩ Hoa một chút cũng không để ý. “Chẳng lẽ cô
gái vừa rồi đủ tiêu chuẩn sao? Nói về xinh đẹp tôi hơn cô ta rất nhiều, Địch
tiên sinh hẳn là phải chú ý ta mới đúng chứ…”
Cô lại còn nói lảm nhảm, Lí Khởi Anh chịu không nổi
liền đi thẳng.
Mà việc CEO có “ngọ thê” đã lan truyền rộng rãi.
***
Phương Đề Lê trong tay ôm một đống sách cùng bằng hữu
đi vào quán cà phê.
“Không nghĩ tới lâu như vậy không gặp lại có thể gặp
cậu ở hiệu sách, hôm nay mình mời cậu uống cà phê!” Đề Lê rộng rãi nói.
“Vậy thật cảm ơn, không hổ là đại tiểu thư Phương Đề
Lê của [Đại Phương'>.” Tiểu Tuyết chế nhạo nói.
Tiểu Tuyết cũng làm cùng cơ quan với Phương Đề Lê, một
năm nay là bạn rất thân thiết với cô. Tuy nhiên Tiểu Tuyết thường hay dẫn đoàn
đi Nhật Bản trong khi Đề Lê lại dẫn đoàn đi Châu Âu, muốn cùng ngồi uống với
nhau tách cà phê cũng thật khó.
Đề Lê nhanh chóng đi lấy hai tách cà phê rồi tìm vị
trí ngồi. “Làm ơn đừng gọi cái danh xưng này a.” Đề Lê oán giận nói.
“Ha ha ha! May mắn đoàn viên của
mình đều gọi mình là Yuki, cũng may mắn là mình dẫn tuyến Nhật bản.” Tiểu Tuyết
cười rộ lên, cô rất thích tác phong thoải mái cùng ngay thẳng của Đề Lê khi nói
chuyện.
“Hừ, mình rõ ràng đã giới thiệu tên tiếng Anh a.”
“Cũng có thể, nhưng có sao đâu, tên hiệu cũng rất
nhiều mà.” Tiểu Tuyết hảo tâm nhắc nhở. “Cậu thế nào mua nhiều sách như vậy?”
Cô nhìn túi sách bên cạnh Đề Lê.
“Tôi chỉ mua hai cuốn sách du lịch còn lạo đều là tạp
chí của Địch Ấp Chấn.” Đề Lê trả lời.
“Van cậu, tiểu thư, có người nào ngay cả tên họ ông xã
cũng kêu thẳng không? Chẳng lẽ khi các cậu lên giường cũng xưng hô như vậy
sao?”
“Nào có? Mình mới không có.”