
Cô mỗi lần cùng anh đều
gọi “Địch”, cuối cùng “Địch” lại trở thành biệt danh mà cô gọi anh.
“Oa a, suy nghĩ chuyện đen tối nha.” Tiểu Tuyết bắt
đầu giễu cợt cô.
“Muốn bị hắt nước đá sao?” Đề Lê khốn quẫn uy hiếp
nói.
“Cậu hôm qua mới trở về sao? Sao lại chưa đến công ty
triều cống (chỉ
việc cống nạp cho vua chúa ngày xưa)?” Tiểu Tuyết chuyển đề
tài.
“Triều cống? Công ty chúng ta chuyển qua thành hoàng
đế quản lý từ bao giờ? Phương Đề Lê nghe không hiểu, cô chỉ luôn chú ý đến đoàn
của mình, luôn bận bịu công tác, với tin tức trong công ty, cô không thông thạo
lắm.
“Chính là tặng lễ a! Cậu mang đoàn trở về, không đem
lễ vật tặng cho mấy người vai vế trong công ty sao, hay cậu không muốn đi làm
nữa mà ở lại Đài Loan bồi ông xã phải không?” Tiểu Tuyết nói thẳng, dù sao cũng
là bạn bè tốt với nhau.
“Tại sao phải đưa lễ? Mình chỉ phục vụ du khách, cùng
với mấy người đó cũng không phải người nhà càng không phải là thân quen, cũng
là nhân viên giống nhau mà?” Phương Đề Lê không hiểu hỏi.
“Cậu chưa nghe nói sao?” Tiểu Tuyết bất khả tư nghị
nhìn cô một cái. “Hiện tại rất nhiều người dẫn đoàn về đều mang thổ sản (đặc
sản địa phương) đến tặng mấy người đó,
chỉ cần bọn họ cao hứng thì không sợ không có cơ hội được dẫn đoàn đi. Cậu thật
ngốc, cẩn thận không thôi không có đoàn mà dẫn đi đâu.”
“Nào có như vậy? Loại tặng quà này thật không đáng,
mình mặc kệ chuyện này. Cũng không phải làm quan, việc gì phải nịnh bợ người
ta?” Phương Đề Lê khảng khái nói.
Tiểu Tuyết thấy thế cười cười.
“Dù sao ông xã cậu cũng rất biết kiếm tiền, cậu kiếm ít đi một chút cũng không
sai.”
“Mới không phải như vậy.” Phương Đề Lê lập tức phản
bác. “Tuy rằng mình không kiếm nhiều tiền bằng anh ấy cũng không phải là người
dẫn đoàn xuất sắc nhất, nhưng mình rất nghiêm túc làm việc, xem mình mua sách
tham khảo này.” Cô đem gói sách to đặt trước mặt Tiểu Tuyết.
“Tuy rằng cậu làm việc chăm chỉ nhưng ông xã cậu thật
có chút xấu số. Dẫn đoàn đi châu Âu liền đi hơn mười ngày, cậu một tháng lại đi
liên tiếp hai chuyến, thời gian ở tại Đài Loan không phải rất ít sao? Cẩn thận
một chút, kết hôn thì khó nhưng li hôn rất dễ dàng a.” Tiểu Tuyết khuyên bảo.
“Phi phi phi!”
Phương Đề Lê mạnh miệng nói. “Địch Ấp Chấn còn chưa quản mình cậu thật nhiều
chuyện a.” Kỳ thực cô có hơi chột dạ, nhưng chỉ sợ khi có đoàn nhưng cô không
nhận thì thật sự sẽ ở nhà cho Địch Ấp Chấn nuôi.
“Địch tiên sinh thật xấu số, anh ta hẳn là thiếu nợ
cậu rồi.” Tiểu Tuyết nhịn không được nói lời công đạo.
Đề Lê trừng cô liếc mắt một cái. “Uy, sáu giờ rồi,
Địch Ấp Chấn sắp tan tầm rồi, anh ấy nói hôm nay không tăng ca, cậu có muốn
cùng chúng mình ăn cơm không?”
“Không cần đâu, mình không muốn bị ông xã cậu ghi
hận.” Làm bóng đèn là không đạo đức.
“Cậu lại nói hươu nói vượn.” Đề Lê phản bác. “Anh ấy
thật sự rất bận làm sao có thể nghĩ nhiều như vậy? Bất quá cũng thật là lạ, hôm
nay lại không tăng ca.”
“Phương Đề Lê, mình thật sự cảm thấy bi ai cho ông xã
cậu, cậu thật là một người ngu ngốc.” Tiểu Tuyết lắc đầu đứng dậy trong lòng
thầm may mắn vì đã không đáp ứng làm bóng đèn.
Nếu cô đoán không sai, Địch Ấp Chân hẳn là muốn ở bên
vợ mới cố ý không tăng ca, mà đại tỷ ngu
ngốc này một chút cũng không biết mình có bao nhiêu may mắn.
“Giang Tiểu Tuyết!” Phương Đề Lê lại lần nữa kháng
nghị.
Nhưng mà Tiểu Tuyết đã đứng dậy, thuận tiện uống xong
cà phê. “Đừng tức giận, cho cậu đi giải trí với lão gia nhà cậu, mình phải về
nhà, sẽ gọi lại cho cậu sau.”
Vì thế Tiểu Tuyết liền đi về trước ánh mắt kinh ngạc
của Phương Đề Lê.
Phương Đề Lê bước vào tổng công ty Nguyên Tố, cô nhịn
không được sờ sờ âu phục
trên người, cũng may hôm nay cô ăn mặc có vẻ chính thức một chút, bằng không có
khả năng sẽ thấy bất an.
“Xin chào, tôi có hẹn với Địch Ấp Chấn tiên sinh, có
thể giúp tôi thông báo không?” Đề Lê mở miệng.
“Là khách của Địch tiên sinh? Tôi xác nhận một chút.”
Bảo vệ cửa cầm điện thoại trực tiếp gọi đến thư ký của CEO, “Thẩm thư ký, dưới
lầu có một cô gái nói có hẹn cùng với Địch tiên sinh......”
Phương Đề Lê nhìn hắn tựa hồ có chút chần chờ, không
khỏi khẩn trương. Đương nhiên cô có thể nói thẳng cô là vợ của Địch Ấp Chấn,
nhưng như vậy thật khoa trương. Cô đến bây giờ vẫn chưa từng ghé qua công ty
anh, đa số thời gian đều ở nước ngoài, cho dù có việc cần liên lạc, cô chỉ gặp
anh ở bên ngoài, chưa từng đến công ty.
Thực tế cô không hiểu biết lắm về công việc của anh,
chỉ biết anh bề bộn nhiều việc, quản lý một công ty rất lớ. Nhưng mặc kệ thế
nào đi nữa, anh cũng là nhân viên tác phong không phải quá tùy tiện sao? Ai,
nếu ông chủ biết anh giữa trưa còn cùng cô thuê khách sạn, không biết có hoài
nghi tinh thần làm việc chuyên nghiệp của anh không nha?
“Cô chờ một chút, Thẩm thư kí nói trên lịch không có
lịch hẹn của cô, nhưng cô ấy sẽ cùng Địch tiên sinh xác nhận một chút.” Bảo vệ
nói xong liền cùng Thẩm thư ký trò chuyện. “Đúng vậy, cô ấy tên là Phương Đề
Lê...... Tốt, tôi sẽ mời cô ấy lên.”
Phương Đề