
“Cô đụng vào tôi, lại giúp tôi băng bó vết thương……”
Tang Đồng đột nhiên nghĩ tới, vui mừng bật thốt lên hỏi: “Anh là người ở Túy Miêu?”
Hàn Tả Tả không muốn tiếp tục dò xét biểu tình của Lạc Hưởng Ngôn rồi, đau xót cầm tay Tang Đồng: “Tôi đi ra ngoài trước, các người từ từ tán gẫu……”
Tang Đồng gượng gượng cười hai tiếng: “Ngày đó anh có đi bệnh viện chưa? Vết thương như thế nào rồi?”
Lạc Hưởng Ngôn im lặng: “Cô dáng người lại không lớn, có thể đụng bị thương tôi sao? Vết thương là trước kia không cẩn thận gây ra, cùng cô không có gì quan hệ……”
Tang Đồng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt…… Chỉ là anh đối với tôi có ân cứu mạng, về sau có cái gì tôi có thể giúp, tôi nhất định dốc hết sức đi làm!”
Lạc Hưởng Ngôn nhìn Tang Đồng bộ dáng không có ý gì khác ngoài muốn báo đáp ra, liền không nhịn được trong lòng vui vẻ, khóe mắt dư quang cảm thấy có ánh đèn chợt lóe, không khỏi nở cười xấu xa.
“Ưmh, để cho tôi suy nghĩ một chút…… Cũng không phải là không có cách nào báo đáp, ân cứu mạng sao —— không bằng cô lấy thân báo đáp như thế nào?”
Nói xong không đợi cô kịp phản ứng, nhanh chóng tiến lên một bước, cầm bả vai của cô vừa dùng lực, đè cô ở trên lan can ban công, cúi đầu hôn lên.
Tang Đồng cả kinh, nhưng còn không kịp phản ứng đã bị hắn cầm giữ, phía sau thắt lưng chống đỡ lan can, nửa người trên nghiêng ra bên ngoài khiến cô cảm thấy vô cùng sợ hãi, không tự chủ đưa tay nắm lấy phần áo trước ngực của hắn, nhìn qua tựa như hai người đang ôm hôn thắm thiết vậy.
Lạc Hưởng Ngôn say mê ngậm môi cô mút vào, dùng răng nhẹ nhàng gặm nuốt, đầu lưỡi có lực linh hoạt đẩy ra phòng tuyến của cô, mang theo cường thế không cho cự tuyệt, gảy nhẹ chậm quét, cực kỳ sắc tình trêu chọc.
Tang Đồng đại não trống rỗng, Lạc Hưởng Ngôn hôn so với Lương Nguyên hoàn toàn khác nhau, Lương Nguyên mỗi lần đều là khắc chế lễ độ, tư vị khô mát cùng Lạc Hưởng Ngôn mười phần hơi thở nam nhân hoàn toàn bất đồng, Lạc Hưởng Ngôn hôn mang theo tính xâm lược, bá đạo tình dục, khiến cho người ta trầm luân.
Hơi thở lành lạnh mang theo mùi thuốc lá cuốn tới, môi trên bị đầu lưỡi có lực quét qua, thân thể nhạy cảm giật mình một cái, Tang Đồng tay bắt lấy quần áo hắn bắt đầu dùng sức khước từ, ra sức giằng co.
Lạc Hưởng Ngôn cũng không miễn cưỡng, chiếm được tiện nghi liền rút lui, hai mắt sáng quắc nhìn Tang Đồng sắc mặt đỏ ửng lên, vẫn chưa thỏa mãn liếm môi một cái, có vẻ cực kỳ kích tình. Sắc tình trêu đùa, sau đó lưu manh mà cười.
Tang Đồng đầu tiên là xấu hổ, tiếp theo liền giận dữ, giơ tay lên lưng hung hăng lau miệng, cắn răng nghiến lợi mắng: “Hạ lưu!”
Lạc Hưởng Ngôn cười càng vui vẻ, đưa ra ngón tay thon dài lẳng lơ vô cùng lắc lắc, nghiêm mặt nói: “Là phong lưu, không phải hạ lưu!”
Tang Đồng cực kỳ tức giận xông lên, nhanh chóng nhấc chân hung hăng đạp lên chân của hắn, đem trọng lực tập trung ở gót giày dùng sức nghiền nghiền.
Lạc Hưởng Ngôn đau đến mặt tái xanh, cắn răng từng chữ từng chữ bắn ra ngoài: “Cô nãi nãi, không muốn náo loạn để người khác vây xem thì buông ra chân!”
Tang Đồng còn chưa hả giận, một cùi chỏ hung hăng thúc vô bụng hắn, lúc này mới nhấc chân, từ trên cao nhìn xuống Lạc Hưởng Ngôn đang khổ sở khom lưng, lạnh lùng nói: “Thủ đoạn thổ phỉ, giở trò lưu manh cư nhiên đùa bỡn đến trên đầu cô nãi nãi nhà anh, nếu có lần sau nữa, tôi phế anh!”
Nói xong, cũng không quan tâm chân đau, tức giận cố gắng ngẩng đầu ưỡn ngực hướng đại sảnh đi tới.
Lạc Hưởng Ngôn vịn ghế ôm bụng thở gấp, cắn răng mở miệng nói: “Người phụ nữ ác độc như cô…… Sao còn có thể bị người hãm hại!”
Tang Đồng bước chân ngừng lại một chút, liền nghe đến Lạc Hưởng Ngôn giễu cợt nói: “Cô ta không phải là đồng môn của cô ư, cư nhiên một chút tình cảm và thể diện đều không lưu lại! Xem cô hung hãn như vậ, làm sao có thể gặp kẻ liễu yếu đào tơ như vậy chứ? Chắc là, cũng không phải là bằng hơi sức…… Quả nhiên ngực lớn nhưng không có đầu óc!”
Tang Đồng bỗng nhiên quay đầu: “Đồng môn? Người đồng môn nào của tôi?”
Lạc Hưởng Ngôn bĩu môi: “Cô hỏi tôi tôi hỏi ai? Cũng không phải chỉ là một cái tên…… Bất quá nha, nếu như cô cầu xin tôi, tôi liền giúp cô tra rõ như thế nào?”
Tang Đồng cười lạnh: “Đừng hòng tưởng bở! Ít ở đó khích bác ly gián đi, một đại nam nhân cùng các thím ba hoa giống y như nhau ở sau lưng nói xấu người khác, tôi thật sự xem thường anh!”
Nói xong Tang Đồng không thèm để ý tới hắn, sải bước đi khỏi ban công.
Tang Đồng một mình trở lại đại sảnh, vừa đúng chạm mắt Lương Tiểu Nghệ.
Tang Đồng vui mừng bước nhanh hai bước tới hỏi: “Sao cậu lại tới đây? Cậu tới lúc nào?”
Lương Tiểu Nghệ mím môi cười nói: “Tới được một lát rồi, tìm khắp nơi cũng không thấy cậu đâu…… Ừ, đây là tớ giúp anh hai mang quà tặng cho cậu, chúc mừng cậu thành công!”
Tang Đồng vui mừng phấn chấn nhận lấy túi giấy, là một chai rượu đỏ.
Lương Tiểu Nghệ trong ánh mắt tràn đầy sùng bái cùng vui sướng: “Tang tỷ tỷ thật là lợi hại, nhanh như vậy đã có thể trở thành ca hậu…… A, tớ còn chưa có chúc mừng cậu nha!”
Tang Đồng khoác tay Lương Tiểu Nghệ nói: “Đừng đừng, tớ