
không khống chế được."
Hà Vu Yến đã sớm biết anh sẽ nói như vậy, biết anh sẽ mở miệng, dù sao cũng là người mình thích, cái loại khó chịu vẫn là khiến lòng của cô căng lên, nhất thời cảm thấy rất ủy khuất.
Uông Hạo ngồi trở lại vị trí, xe một lần nữa lăn đi,Hà Vu Yến thật lâu không lên tiếng mới mở miệng, "Tôi muốn xuống xe."
Khi xe đang chạy ở trên đường,Hà Vu Yến cúi đầu, cho nên Uông Hạo đoán không được biểu cảm cùng suy nghĩ của cô, đành phải hỏi: "Tôi đưa em về nhà?"Thanh âm của anh còn có chút khàn khàn, biểu cảm sít chặt,đoán được là không vui,dù sao tình dục người đàn ông một khi bị khơi mào,không có hoàn toàn phát tiết, rất khó có thể lập tức bình phục.
"Tôi có thể tự mình kêu xe về nhà."Hà Vu Yến tức giận cúi đầu không nhìn anh, cố ý không cho anh đưa.
"Nhà của tôi với nhà em tiện đường không phải sao?"Tiếng khóc cự tuyệt nghẹn ngào của cô khiến Uông Hạo dục cầu bất mãn không chịu được, giọng điệu tự nhiên cũng không biết chạy đi đâu, làm anh càng giận bản thân thế nào lại đối với Hà Vu Yến ra tay, nhưng lại rất muốn tiếp tục, nếu không phải tiếng khóc cô kéo lý trí đang không thể khống chế trở về, nói không chừng anh đã sớm đem cô lột sạch, trực tiếp ở trên xe muốn cô.
Anh là người đàn ông bình thường, có nhu cầu sinh lý bình thường, nhưng anh có thể tùy tiện cùng bất cứ phụ nữ nào lên giường, chính là không thể cùng Hà Vu Yến lên giường, điều này anh nhận thức bốn năm trước không phải sao?
Chết tiệt, thật là chết tiệt! Anh luôn luôn kiêu ngạo về tự chủ chạy đi đâu rồi?
Anh càng tức giận thì Vu Yến càng đối với anh phản ứng sợ hãi cự tuyệt, nếu không phải lý trí nói cho anh, cô không phải là phụ nữ anh có thể tùy tiện kéo lên giường, anh thật sự rất muốn liều lĩnh đem cô đánh ngất,sau đó hung hăng muốn cô.
"Không có, tôi không về nhà, ngày đó tôi chỉ là trở về tham gia tiệc sinh nhật của An Khởi. . . . . ."
Đột nhiên nghe Hà Vu Yến nhắc tới tiệc sinh nhật đêm đó, Uông Hạo nhịn không được lại thấp giọng mắng một câu: "Đáng chết, mình thế nào lại quên. . . . . ." Tay anh nặng nề đấm vào tay lái, lực đạo không lớn lại khiến Hà Vu Yến sợ tới mức kinh hô một tiếng.
Phản ứng của cô làm Uông Hạo lại lườm cô một cái, tâm tình càng bực mình, đem caravat kéo xuống tùy tay hướng ghế xe sau quăng đi, "Em kêu lên cái gì? Không cần lo lắng tôi sẽ lại nổi sắc tâm lên với em, tôi chỉ là nhớ đến đêm sinh nhật An Khởi, tôi ở nhà em nhặt được một khuyên tai trên mặt cỏ, nhưng vẫn quên đưa cho dì Hà."
Hà Vu Yến từ trong miệng anh nghe được hai chữ khuyên tai, nhất thời cũng quên mới vừa rồi bị anh khi dễ ủy khuất, phút chốc nâng đầu lên, không để ý trong hốc mắt còn nước mắt, vội vàng ngắt lời của anh, "Anh Uông,anh nói anh nhặt được một chiếc khuyên tai?"
Uông Hạo gật đầu, "Em hiện tại đang ở nơi nào?"
"Anh Uông, anh nhặt được một khuyên tai kim cương phải không? Đại khái là lớn như vậy. . . . . ."Hà Vu Yến dè dặt cẩn trọng hình dung cùng khuôn mẫu khuyên tai bị cô làm mất.
Uông Hạo hai tay nắm tay lái, quay đầu liếc cô một cái,nhìn cô nghiêm túc hình dung bộ dáng khuyên tai, anh tức giận hừ nói: "Chẳng lẽ khuyên tai là em làm rơi sao?"
Kỳ thực anh từ đầu nhớ không ra cái hình dáng khuyên tai kia, bất quá cùng Hà Vu Yến hình dung tạo hình chắc là tám chín phần mười rồi.
Hà Vu Yến không nghe trong giọng nói mang theo vẻ châm chọc, nhưng cô vội vã muốn lấy lại khuyên tai, vội vàng gật đầu, "Ừm, là tôi làm rơi."
Biết anh nhặt được khuyên tai,Hà Vu Yến không còn núp ở bên cửa xe, mà là hướng bên anh đến gần một chút, một mặt chờ đợi nhìn anh, hi vọng anh có thể lập tức đem khuyên tai cho cô, đáng tiếc hi vọng của cô sau một giây lập tức thất bại.
"Khuyên tai hiện tại không ở trên người tôi,cô gọi điện thoại cho tôi,hẹn giờ rồi đến công ty tôi lấy." Rõ ràng khuyên tai ngay trong túi áo khoác tây trang anh, anh lại cố ý làm khó dễ cô, xem như anh trả thù người khiến anh tình dục chưa thoả mãn.
"Anh Uông, khuyên tai đêm nay không thể trả lại cho tôi sao?"Hà Vu Yến nhìn anh, trên mặt lộ ra biểu cảm thất vọng, cô rất muốn nhanh chóng cầm khuyên tai trả lại cho dì Hà .
"Em muốn theo tôi về nhà à?" Uông Hạo nhìn chằm chằm đôi môi cô bị anh hôn đến sưng đỏ, cố ý hỏi như vậy.
"Tôi với anh về nhà, anh có phải đem khuyên tai trả lại cho tôi không?"
"Hà Vu Yến, em rốt cuộc có biết ngồi trong xe cùng người đàn ông đi về nhà, đại biểu ý tứ gì không hả?" Uông Hạo nhịn không được lại thét cô.
Hà Vu Yến lắc đầu, đối với anh rống to cảm thấy không hiểu, cô chỉ là đơn thuần muốn cùng anh về nhà lấy khuyên tai, như vậy có sai sao?
Uông Hạo thấy cô một mặt mê muội, hung hăng nói ra một ngụm hờn dỗi, cánh tay duỗi thẳng muốn cô nhìn thẳng anh, mu bàn tay mơn trớn mặt trái sưng phù của cô, thấy cô hơi hơi rụt mặt, anh lại kéo tóc cô qua, lòng ngón tay theo sợi tóc mềm mại trợt xuống.
"Bây giờ em theo tôi về nhà, vậy chứng tỏ đêm nay tôi sẽ không cho em bước ra khỏi cửa nhà tôi một bước, tôi có thể sẽ đem em ép buộc lên giường đến không thể rời giường, hiểu không?"
Ám chỉ trắng trợn như thế ,Hà Vu Yến có ngốc đi ch