
n trên báo đài. Còn về chuyện hôm
nay... có lẽ có hiểu lầm”. Thư ký lo Lục Triệu Khôn sẽ nổi giận với Vân Mộ Hàn,
chỉ biết phân bua hộ anh.
“Thanh
niên tạo dựng sự nghiệp là nhờ sức trẻ, nhưng sức trẻ biến thành nóng nảy thì
không hay đâu. Tìm hiểu kỹ xem anh ta có quan hệ gì với Dĩ Mạch. Gọi bác sĩ tâm
lý giỏi nhất Vân Trạch đến biệt thự ngoại ô chờ tôi. Nhớ đừng để bất kỳ ai biết
đấy”. Lục Triệu Khôn thở dài, hy vọng lần này có thể điều tra rõ ràng mọi
chuyện trước
“Dĩ
Mạch, cháu sao thế? Khó chịu ở đâu à?”. Dĩ Mạch run lên từng hồi, cô nắm chặt
lấy cổ áo ông, tựa như nắm lấy ngọn rơm cứu mạng.
“Tim
đập loạn xạ, khó thở, mồ hôi ra nhiều, môi thâm tím, đây là triệu chứng sắp lên
cơn đau tim. Yên tâm, trên người nó có sẵn thuốc đấy, không chết được ngay
đâu”. Một giọng nói lạnh lùng vang lên, Lục Triệu Khôn chau mày.
“Sao bà
lại đến đây?”.
“Sao
tôi lại không đến được? Ông đi theo con bé này suốt ngày, thần trí không rời.
Sao? Tôi làm phiền các người hả? Hồ ly tinh thì vẫn là hồ ly tinh, giống hệt
mẹ!”.
“Tiêu
Nhân Tâm! Bà nói xong chưa?!”.
“Tôi
vừa động đến Lâm Mạc là ông xót rồi à? Cũng phải, hôm nay cũng là sinh nhật của
cô ta, chẳng có lý gì ông lại không nhớ. Ghim cài áo hoa bách hợp thủy tinh à,
Lâm Mạc lúc nào cũng chỉ thích thủy tinh, trình độ thưởng thức của cô ta đúng
là có vấn đề, có khi chính vì thế hồi đó cô ta mới chọn cái đồ rẻ tiền An Dật
chứ không chọn ông. Ông thấy đau khổ lắm à, giờ lại tìm an ủi ở đứa con gái của
cô ta hả?”. Tiêu Nhân Tâm cười nhạt, bước đến trước họ.
“Tôi
không nhơ bẩn như bà nghĩ đâu. Bà muốn làm gì?!”. Ông thấy bà ta cúi xuống, nới
khuy cổ áo Dĩ Mạch ra, liền lập tức đưa tay cản lại.
“Không
muốn nó chết thì giữ lấy đầu nó, để ngửa ra sau. Đừng nhìn tôi như thế, tôi là
mụ đàn bà đáng ghét nhưng tôi cũng là bác sĩ, không đến nỗi thấy chết không
cứu. Sao? Vợ ông nanh nọc lắm à? Tôi chẳng để tâm ông nhìn tôi ra sao. Kẻ phải
chột dạ là ông”. Tiêu Nhân Tâm cười nhạt, ánh mắt nhìn Lục Triệu Khôn có vẻ
khinh khỉnh. “Sao? Tôi nói sai à? Ông yêu bạn gái của bạn mình, nhưng cuối cùng
lại lấy người chị em thân thiết sinh cùng ngày cùng tháng của cô ta. Tôi ghét
cô ta cũng chỉ vì cứ nhìn thấy cô ta là tôi lại nhớ đến ông chồng không chung
thủy của mình! Con nhóc này chả khác gì Lâm Mạc, lúc nào cũng giả vờ trong
sáng, thánh thiện. Rặt một lũ hồ ly tinh!”.
“Con bé
này đúng là dai như đỉa, bị kích động như thế mà vẫn chưa lên cơn. Nhưng tôi
chẳng ngại nói cho ông biết, nó cũng sống không lâu nữa đâu. Ông muốn làm gì
thì làm! Tôi đến để nói cho ông biết, con trai ông sắp phải đưa đi bệnh viện
rồi, ông cứ ngồi đây mà chăm cho con ranh tứ cố vô thân này!”. Cho Dĩ Mạch uống
thuốc xong, bà ta cười khinh khỉnh, quay người bỏ đi. Khi bước đến cửa, bà ta
lạnh lùng ném lại một câu: “Đừng đưa nó đến Bệnh viện Nhân Tâm nữa, đưa đến
bệnh viện tâm thần thì hơn”.
Lục
Triệu Khôn nhìn theo bà ta, hơi nhíu mày, sống không lâu nữa là làm sao?
“Thưa
Bí thư, giờ tôi phải làm gì?”.
“Cứ làm
theo lời tôi nói, đưa con bé đến biệt thự, liên hệ với chuyên gia tim mạch Mỹ
càng sớm càng tốt! Còn nữa, chuyện này chớ để ai biết”.
“Nhưng
thưa Bí thư, làm thế là giam lỏng, liệu có hợp pháp không?”.
“Bố nó
là An Dật - phóng viên điều tra vụ địa ốc sáu năm trước, nhất định nó phải biết
gì đó! Tôi phải giúp nó nói ra sự thật, bất kể cách nào”.
“Rõ,
thưa Bí thư, tôi đi làm ngay đây”. An Dĩ Mạch là chiếc chìa khóa của hộp đen,
còn Lục Triệu Khôn lần này về Vân Trạch chính là để điều tra vụ án sáu năm
trước. Thư ký liếc nhìn An Dĩ Mạch, lắc đầu thương tâm. Cô bé này thật đáng
thương, vạch lại quá khứ là điều quá tàn nhẫn với cô, thậm chí có thể khiến
tinh thần cô suy sụp, nhưng họ buộc phải làm. Lợi dụng quá khứ đau thương của
một người để điều tra sự thật, mặc dù là việc không lấy gì làm tốt đẹp, nhưng
biết làm sao được!
“Xin
lỗi, Dĩ Mạch. Để bố mẹ cháu không chết vô ích, chú buộc phải làm thế này. Hy
vọng cháu đủ mạnh mẽ, cầm cự được đến khi mọi việc trôi qua”. Lục Triệu Khôn
thì thầm, không rõ là nói với Dĩ Mạch hay nói cho bản thân nghe.
Trong
một góc tường trên sân thượng, Mạc Hân Nhan cắn môi. Việc Tiêu Nhân Tâm ngăn
cản Thiều Trì và Dĩ Mạch đến với nhau, không lẽ có nguyên do khác? Cô có nên
nói cho Thiều Trì chuyện cô nhìn thấy hôm nay không? Cô đã không còn hận Dĩ
Mạch nữa, quan sát suốt ngày hôm nay, cuối cùng cô cũng rõ người con gái mà
Thiều Trì yêu là người như thế nào.
Dĩ Mạch
là cô gái không bao giờ biết cách che giấu sự yếu đuối của mình, cái vẻ mạnh mẽ
bề ngoài của cô cũng thật non nớt vụng về, chả trách ai cũng có thể nhìn xuyên
thấu được nỗi sợ hãi và bất lực của cô. Nhưng cô ta vẫn kiên cường cố gắng làm
người khác lầm tưởng mình là người lạc quan. Một cô gái như thế, chính là một
nửa còn thiếu của Thiều Trì. Trong phút giây Lục Thiều Trì vung nắm đấm, cô
hiểu mình đã không còn hy vọng gì. Thiều Trì chưa bao giờ biết nổi nóng. Người
có thể thay đổi được con người anh không phải là cô... Kẻ quen giả dối thì bản
thâ