
viên rút lui lại phát hiện không thấy Tiếu Thâm.
Tối hôm đó anh ta, Lãnh Diễm, Lý Duệ Thần ba người ở trong phòng làm việc của Tiếu Thâm đợi cả đêm, phái ra vô số người đi tìm nhưng cả đêm không có một chút tin tức nào.
Lúc trời rạng sáng, mấy người bọn họ không chịu được, biết Tiếu Thâm ra ngoài làm nhiệm vụ nguy hiểm nhưng rất dễ nhận thấy nhiệm vụ thất bại, Tiếu Thâm không quay về có phải.... ....
Mấy người bọn họ khi đó rất trẻ, chưa có nhiều kinh nghiệm, tính nhẫn nại cũng không cao, thật sự không muốn nhìn thấy các anh em của mình gặp chuyện không may.
Lúc ba người đang bàn bạc ra ngoài tìm người thì Tiếu Thâm quay về, cả người mặc đồ lính nhưng không thấy áo sơ mi mà lúc đầu hắn mặc, cả ngực đầy vết hôn vết cào, cả người mềm nhũn, chống đỡ cơ thể đi vào, ba người bọn họ nhìn thấy liền thở phào nhẹ nhõm.
Cả người liền buông lỏng.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Tiếu Thâm như vậy, mọi người liền luống cuống tay chân.
Sau đó không biết nguyên nhân tại sao Tiếu Thâm lại rời khỏi quân đội, không biết là tự mình rời đi hay là bị khai trừ, dù sao ở trong bộ đội, hắn cũng là một người có tài, rất nổi tiếng.
Sau này Tiếu Thâm cứ như vậy.
Hôm nay lại được nhìn thấy vẻ mặt của Tiếu Thâm như sáu năm trước, Cố Tiêu híp mắt, khẽ cười.
Lãnh Diễm cùng Lý Duệ Thần ngồi bên cạnh cũng nhận ra được, ba người nhìn nhau cười, không cần nói gì.
Tiếu Thâm vộ vỗ tay đứng lên, mặt nhẹ nhõm: “Các anh em, đi cứu vợ tôi đi.” Nói xong cầm áo khoác trên ghế lên, cầm chìa khóa xe, điện thoại di động đi ra ngoài.
Còn lại Cố Tiêu cùng ba người, bốn người nhìn nhau cười, ăn ý cùng đứng dậy. Lãnh Diễm vẫn còn thân thiết gọi điện thoại cho Nghiêm Hi, nói cụ thể sự việc một lần còn dặn cô đừng lo lắng, bọn họ năm người cùng ở chung một chỗ chưa từng thất bại.
Mặc dù như vậy nhưng Ngiêm Hi vẫn có chút lo lắng: “Đã hai tiếng trôi qua, không biết những người kia có làm chuyện gì với Đồng Nhan hay không?”
Lãnh Diễm khẽ cười: “Yên tâm, em vẫn chưa hiểu rõ Tiếu Thâm, cậu ta sẽ không để người khác làm tổn thương người của cậu ta, em ở nhà cẩn thận một chút đừng cùng con chó cưng kia làm ầm ĩ, cẩn thận nó đụng vào em, nếu như anh vế mà thấy em có vấn đề gì đừng trách đến lúc đó anh ném vật kia ra ngoài.”
Nghiêm Hi cầm điện thoại im lặng nhìn con chó ngồi bên chân mình, đối mắt nó đáng thương nhìn cô giống như biết Lãnh Diễm đang có ý muốn vứt bỏ nó.
Nghiêm Hi ngoan ngoãn trả lời: “Biết rồi.”
Đầu dây bên này Lãnh Diễm hài lòng: “Ngoan!”
Hai vợ chồng ngọt ngào chết người, Tiếu Thâm làm mặt đau khổ: “Cậu đừng có buồn nôn như vậy có được không?”
Lãnh Diễm cúp điện thoại, hài lòng nhướng mày: “Tình cảm vợ chồng tôi rất tốt nên cảm thấy hâm mộ cùng với đố kị sao, rất hận phải không?”
Bây giờ Tiếu Thâm đã xác định Đồng Nhan không có chuyện gì, Hoàng Vĩ đã đem người đi phá hang ổ kia.
Nhưng chuyện không đơn giản như vậy, chờ Tiếu Thâm cùng mấy người bọn họ đi tới vùng ngoại ô chỗ Đồng Nhan liền phát hiện ra việc đời vẫn có thể biến hóa rất lớn.
Đồng Nhan vẫn bị trói vào cột, mắt mở to nhìn người đàn ông trước mặt.
Đây không phải là.......Phí Gia Nam sao?
Sao người đàn ông này lại xuất hiện ở đây?
Là tới cứu cô sao? Hay là.......Chẳng lẽ anh ta chính là người ra lệnh bắt cóc cô sao?
Phí Gia Nam nhàn nhạt liếc nhìn Đồng Nhan, vẻ mặt không có biểu hiện gì, đưa hai thuộc hạ đến đây đứng bất động.
Trong căn phòng kia, đầu trọn nhận được tin tức, hang ổ của hắn bị Tiếu Thâm cho người tàn phá, hắn ta liền không nói nên lời.
Ba người mặc áo đen đứng ở sau cũng sửng sốt, không nghĩ tới lần này lại gây họa lớn!
Thuộc hạ của Phí Gia Nam ở bên ngoài kêu to.
Đầu trọc vừa nghe là đại ca Phí đến?
Mau chạy ra nghênh đón, đại ca Phí tới đoán chừng bản thân còn cơ hội giữ lại mạng mình.
Đầu trọc cùng ba thuộc hạ vừa đi ra liền nhìn thấy Phí Gia Nam nhìn chằm chằm Đồng Nhan.
Đầu trọc nhìn thấy liền giật mình, thầm than trong lòng Phí Gia Nam tới đây vì Đồng Nhan!
Vừa nghĩ tới điều này, đầu trọc liền cảm thấy đau đầu, một Tiếu Thâm đã đủ rồi bây giờ còn có Phí Gia Nam, đây là ông trời muốn ép hắn ta sao?
Vẻ mặt Phí Gia Nam hời hợt, không thèm nhìn đầu trọc, ánh mắt nhẹ nhành nhìn Đồng Nhan, mở miệng khẽ hỏi: “Không sao chứ?”
Đồng Nhan sửng sốt, đầu trọc cũng sửng sốt.
Đồng Nhan mở to mắt, lắc đầu.
Đầu trọc cảm giác lần này hắn ta chết chắc, lập tức cầu xin tha thứ: “Anh Phí, thật xin lỗi, tôi không tìm hiểu rõ là chúng tôi quá lỗ mãng.”
Đồng Nhan nhìn đầu trọc, cảm thấy người này ăn nói đúng mực, vẫn có thể tính là người tốt, nhớ tới Tiếu Thâm đã từng nói qua, bình thường không ai dám chọc tới Phí Gia Nam, mà đầu trọc còn có thể bình tĩnh trước Phí Gia Nam, thật không đơn giản.
Phí Gia Nam cũng hài lòng, lúc này mới khẽ nhìn đầu trọc, từ trên xuống dưới, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ, về sau làm chuyện gì thì cẩn thận một chút xem người ở phía sau là ai!”
Đầu trọc lập tức cười: “Dạ!”
Lúc Tiếu Thâm tới thấy đầu trọc đang cười nói với Phí Gia Nam.
Mấy người từ trên xe bước xuống nhìn thấy Phí Gia Nam cũng sững sờ, hình như ai cũng khô