Mẹ, Cha Tìm Tới Cửa Rồi!

Mẹ, Cha Tìm Tới Cửa Rồi!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328650

Bình chọn: 9.00/10/865 lượt.

ô hấp khó khăn, khóe miệng khẽ động, thỉnh thoảng lướt qua môi cô, loại cảm giác tinh tế này làm thân thể hai người cứng đờ. "Rầm"

Âm thanh Tiếu Thâm nuốt nước miếng lần nữa.

"Bà xã ~" Chợt giọng nói trầm thấp, từ tính hấp dẫn truyền tới tai Đồng Nhan, tiến vào màng nhĩ, chỉ nghe thấy "oanh" một tiếng. Đồng Nhan chỉ cảm thấy trong nháy mắt lỗ tai của mình giống như bị mất tác dụng.

Người phía trên không chịu được mĩ vị ở trước mắt lại ăn không được, quệt mồm, hành hạ miệng của anh thật lâu.

Miệng lướt qua ngay sau đó ngẩng đầu lên thưởng thức mùi vị, chợt cười một tiếng lộ ra hai hàm răng rõ ràng: "Thật ngọt!"

Nước miếng!

Oanh!

Đại não của Đồng Nhan bị cháy hỏng.

Con sói nhào lên níu lấy cái miệng nhỏ nhắn không thả, đầu lưỡi vòng quanh, cái loại cảm xúc ấm áp đó làm thân thể hai người đồng thời cứng đờ, động tác toàn thân vì vậy mà dừng lại, toàn bộ suy nghĩ đều tập trung vào đầu lưỡi nho nhỏ này, chỉ cảm thấy đại não của hai người dường như cũng bị loại cảm giác tuyệt diệu này vận hành.

Động tác chậm chạp di động từng chút một, Tiếu Thâm Kiên Nhẫn dịu dàng, chỉ là động tác trong miệng một chút cũng không dịu dàng, một phút trước vẫn còn ở từ từ thưởng thức đầu lưỡi của cô, sau một phút lại mãnh liệt hút vào, giống như hận không thể ăn caid miệng nhỏ nhắn của cô vậy không mấy giây sau đã cảm thấy đầu lưỡi bị hút đến tê dại.

Đồng Nhan vừa chịu đựng cảm giác tuyệt vời này, vừa phát ra tiếng nức nở nho nhỏ.

Tiếu Thâm cảm giác sâu sắc âm thanh này còn không bằng đừng phát ra, giống như móng vuốt của con mèo nhỏ cào vào đáy lòng anh, hơi ngứa, thật hận không thể một miếng ăn cô vào bụng.

Lập tức cô liều mạng loay hoay, một xx."Ừ. . . . . ."

Động tác có chút dữ dội, Đống Nhan đáng thương kêu một tiếng: "Tiếu Thâm!" Vừa gọi vừa lấy tay ở trên người anh mặc tới mặc đi, hoàn toàn không kìm hãm được động tác, lại làm người đàn ông này hoá thân giống như sói.

"Đinh linh linh. . . . . ."

"Ách. . . . . . Tiếu Thâm. . . . . . A. . . . . . Điện. . . . . . Ừ. . . . . . Điện thoại. . . . . . Nhanh lên một chút!"

Trên người này người này một chút ý tứ nghe điện thoại cũng không có, tiếp tục gieo giống, "Đừng để ý tới nó, chuyên tâm chút!"

Đống Nhan muốn khóc, mặc dù cảm giác này rất tuyệt diệu, nhưng cũng đã tiến hành mười mấy phút, cô điều tra, đàn ông bình thường mười phút là được rồi, tại sao anh còn chưa xong?

Đưa tay dùng sức xô đẩy cơ thể Tiếu Thâm, cố gắng nói liền một mạch: "Không cần, đã vang lên nhiều lần, có thể là chuyện quan trọng, nhanh lên một chút nhận đi!"

Tiếu Thâm không nhịn được, trực tiếp lấy điện thoại di động của mình mở loa ngoài, ném lên trên giường tiếp tục duy trì động tác của mình.

"A. . . . . ." Một động tác đi xuống, giống như là đang giận Đồng Nhan buộc anh nghe điện thoại, giống như một con su tử dũng mãnh nhấp xuống, Đồng Nhan nhịn không được, kêu rên ra ngoài.

Bên kia Nghiêm Qua lập tức liền nghe được âm thanh này, lúc này nhướng mày: "Tiếu Thâm?"

Tiếu Thâm đầu đầy mồ hôi, "Có chuyện nói chuyện, không có việc gì cúp!" Giọng nói hoàn toàn không kiên nhẫn.

Nghe tiếng gầm nhẹ không bình thường của người đàn ông ở đầu bên kia, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng đè nén được kêu rên của phụ nữ, mắt Nghiêm Qua từ từ tối xuống.

"Không có việc gì, chỉ là muốn hỏi cậu một chút chuyện của công ty, bây giờ nhìn lại, hình như cậu đang rất vội, vậy thì không quấy rầy!" Nói xong cũng không kịp chờ đợi cúp điện thoại, giống như điện thoại di động của mình là một củ khoai lang phỏng tay, ném xa xa.

Bên kia lông mày của Tiếu Thâm nhíu lại, lại cảm giác thân thể đã đến xx, không kịp nghĩ nhiều, chỉ nghe được bên tiếng Đồng Nhan cục khổ đè nén bên tai càng thêm kích thích, động tác cũng không đoái hoài tới dịu dàng. Nghiêm Qua cúp điện thoại thật lâu không nói, vẫn duy trì một động tác ngồi ở trên ghế sa lon, trong đầu không ngừng vang lên âm thanh mới mới vừa rồi ở trong điện thoại.

Một tiếng cười lộ vẻ sầu thảm, dùng sức ôm đầu giày xéo tóc bản thân.

Nghiêm Qua a Nghiêm Qua, cái người này tính là gì, người ta vốn chính là vợ chồng, làm chuyện kia cũng là bình thường, hiện tại. . . . . .

Chỉ là, đầu không khống chế được nghĩ tới bộ dạng của cô gái kia, nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt cô gái kia thì cô đã đi theo phía sau xe anh lộ ra nụ cười giảo hoạt, ánh mắt sáng rỡ này, nụ cười xinh đẹp không chút đả động tới hắn!

Đúng là vẫn còn chậm một bước!

Điện thoại di động bị ném ra xa một mực vang lên.. Nghiêm Qua giống như không nghe thấy trong đầu xuất hiện khuôn mặt sáng rỡ tươi cười của Đồng Nhan, sau đó lại xuất hiện hình ảnh cô bị Tiếu Thâm đè ở dưới cực khổ thở gấp mê ly.

Nghiêm Qua cảm giác mình trúng độc, người phụ nữ kia là vợ của bạn, chậm một bước chính là chậm một bước.

Chỉ là không ngờ, tối nay sau khi nghe một vài âm thanh sẽ khó chịu như vậy.

Điện thoại di động rốt cuộc không hề vang lên nữa, thế giới an tĩnh lại, Nghiêm Qua thở phào một hơi thật dài, giống như thở phào nhẹ nhõm, giống như biết người gọi điện thoại là ai vậy.

Không đầy một phút đồng hồ, chuông


XtGem Forum catalog