
níu lấy bác sĩ vội vàng hỏi: "Như thế nào?"
Bác sĩ mệt mỏi ngẩng đầu nhìn người đàn ông mắt đỏ ngầu nhịn cả đêm không
ngủ, vẻ mặt sát khí kiên quyết, thoạt nhìn rất kinh khủng, ngẩn người,
chậm rãi lắc đầu.
"Chúng tôi đã tận lực, 24h kế tiếp mấu chốt, có thể tỉnh lại hay không, sẽ xác định tính mệnh."
Tiếu Thâm chợt thở phào nhẹ nhõm, còn sống là tốt rồi, 24h, đủ để anh tìm tổ chuyên gia bên nước Mỹ kia.
Mới vừa nhìn anh tựa như nói cái gì cũng nghe không vào được, thật ra thì
đầu óc rất tỉnh táo, lúc hai người Lãnh Tiêu và Lãnh Diễm xử lý công
việc hoả hoạn với cảnh sát, thì anh nghe rất rõ ràng, cái nhà kia cũng
đã sớm hư hại.
Nói một cách khác, cơ hội Đồng Nhan có thể còn sống sót cực kỳ nhỏ.
Lúc này cảm xúc của Đồng Đồng nhìn một buổi tối đột nhiên không chịu nổi,
oa oa khóc lớn, đáng thương ôm Tiếu Thâm gọi ba, giọng nói mềm mại yếu
ớt, Tiếu Thâm nghe được tâm nhói đau đớn.
Cửa phòng giải phẩu mở ra, trên giường bệnh đẩy Đồng Nhan toàn thân quấn đầy băng ra, đi qua
trước mặt mọi người, Tiếu Thâm nhìn, trên gương mặt đó trừ mắt đang
nhắm, tất cả đều quấn băng.
"Bệnh nhân gặp phải hỏa hoạn, bị thương nghiêm trọng, mặt mũi này sợ rằng. . . . . ."
Ý tứ lời này rất rõ ràng, Đồng Nhan bị hủy khuôn mặt.
Tiếu Thâm vung tay lên, cắt đứt lời của bác sĩ, giọng nói vững vàng nói một câu: "Giữ được mạng là tốt rồi."
Mọi người ở chỗ này nghe chua xót không dứt, Tiếu Thâm là ai, mấy năm này
chơi không ít thiêua nữ, cái nào không phải mỹ nữ, hiện tại, chỉ một
câu "Giữ được mạng là tốt rồi."
Tiếu đại thiếu gia đã từng cỡ nào không ai bì nổi, bây giờ đối với với vợ của mình, chỉ một câu này, lại thắng được ngàn vạn.
Cả đêm không ngủ, đám người sau khi vào phòng chăm sóc đặc biệt, tổ chuyên gia bên Bác Kinh Thượng Hải đã toàn bộ tới, sau khi đã tự động kiểm
tra, từng người một sắc mặt nặng nề, mấy vị chuyên gia số một số hai cả
nước liếc mắt nhìn nhau, ăn ý liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, bên
ngoài còn có ba vị không thể đắc tội đang chờ.
Nhất là Lãnh Tiêu, hắn là viện trưởng, người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ, nhưng tình huống bệnh nhân này...... Tiếu Thâm ngồi ở trong phòng nhỏ, trên giường Đồng Đồng ngủ rất bình yên, chỉ vì Tiếu Thâm nói, mẹ không có việc gì.
Bàn tay vuốt ve thân thể nho nhỏ, nhưng toàn bộ ý định đặt ở trên người cô
gái bên trong phòng chưa biết sống chết, vào giờ phút này, trong lòng
ann vẫn không có cảm giác người phụ nữ kia sẽ rời khỏi anh, trong lòng
bình tĩnh đáng sợ.
Tay đè tại trên ngực chính mình, nội tâm khát
vọng khiến nó nhảy lên hai cái không đúng quy luật, nhưng cuối cùng lại chán nản rũ tay xuống .
Căn bản không có loại cảm giác đó, kỳ quái.
Các chuyên gia vẫn bận rộn ở trong phòng bệnh, vội vàng làm xong sắc mặt
khó coi đi ra ngoài, Tiếu Thâm thấy thế cũng không hỏi, vung tay lên,
đám chuyên gia kia đi xuống nghiên cứu phương pháp cứu hộ thật tốt.
Tiếu Thâm một đêm không ngủ, lẳng lặng ngồi ở trước giường bệnh nhìn người
phụ nữ toàn thân bị bao giống cái xác ướp, khóe miệng khô khốc, giọng
nói phát khô.
Há mồm, lúc này mới phát hiện ra mình đã nói không
ra lời, giọng nói gấp đến độ bốc lửa, chầm chập rót cho mình ly nước
uống, lúc này mới có cảm giác thoải mái.
Đưa tay kéo bàn tay quấn băng này, "Bà xã, em sẽ tỉnh lại đúng không, Đồng Đồng tỉnh lại sẽ tìm
em, nếu như thấy em vẫn còn ngủ nướng, tên nhóc này không vui đâu?"
Giọng điệu của Tiếu Thâm không khác ngày thường lắm, giống như hai vợ chồng bình thường ở trên giường loạn tán gẫu.
Thao thao bất tuyệt thao thao bất tuyệt, bất tri bất giác mặt trời bên ngoài len lén bò lên cửa sổ, Tiếu Thâm nói hơn bốn giờ, mệt mỏi, nằm ngủ ở
bên giường bệnh.
Lúc này bên ngoài có thể nói long trời lở đất,
không biết là người nào đi rò tin tức, nói là Tiếu phu nhân đột nhiên
gặp hỏa hoạn, sống chết chưa biết.
Tít trang đầu tờ báo khắp nơi đều là, ông cụ nhà họ Tiếu nhìn tờ báo này, thiếu chút nữa ngất đi.
Bệnh tim phát, Tiếu Ngọc và Chu Linh vội vàng một người lấy thuốc một người
cấp cứu, thật vất vả thong thả lại sức, câu nói đầu tiên của ông cụ là: " Gọi điện thoại cho Tiếu Thâm, nhanh lên một chút!"
Lúc đầu Chu Linh nhìn tờ báo còn cảm thấy rất sảng khoái, rốt cuộc chết rồi, cũng không cần đáng ghét.
Nhưng ông cụ nói như vậy, "Ba, Tiếu Thâm nói. . . . . ." Chết rồi.
Nhưng nhìnvẻ mặt tái nhợt của ông cụ, cũng không dám nói tiếp, lúc này ông
cụ bị kích thích gì đó thì không phải là xong đời sao?
Bà rất rõ ràng, hiện tại ông cụ còn chưa lập di chúc, nếu như ông cụ chết rồi, di sản này làm thế nào?
Chia đều?
Hừ, nghĩ khá lắm, hiện tại công ty đều là Tiếu Tiếu nhà bà quản lý, thế nào cũng là nó cầm đầu.
Liên tục gọi sáu cuộc điện thoại, bên kia tắt máy, trong mắt Chu Linh loé
lên mừng như điên, chẳng lẽ Tiếu Thâm thật ở trong trận lửa đó.....
Xoay người biểu hiện trên mặt biến đổi, mặt phàn nàn nóng nảy: "Ba, điện
thoại của Tiếu Thâm tắt máy, ba nói chuyện này. . . . . ."
Ông cụ kích động nhất, lòng trắng mắt trợn lên, vào bệnh viện.
Ông sống cả đời, dù thế nào cũng kh