
ng chói chang của Hậu Nghệ và Mặt Trời, trên sườn núi
là một rừng cây rậm rạp, giúp cho nhiệt độ ban ngày ở nơi đây không quá
cao. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, trong lòng tính toán xem mình có thể
thoát khỏi đây không.
Nhưng vừa
quay đầu thì thấy Tô Vị Tỉnh đứng sau cô ba thước, cô hơi giật mình, cố
bình tĩnh nói: “Anh để mặc tôi đi khắp nơi như vậy, không sợ tôi chạy
mất sao?”
Anh mỉm cười: “Cô đi đến nơi nào, tôi đều biết.”
Cô vốn định phản bác, nhưng bỗng hiểu ra: “Vừa nãy tôi muốn chạy trốn, cho nên anh mới đến đây?”
Tô Vị Tỉnh vẫn chỉ mỉm cười, không nói gì.
Cô tiếp tục
khiêu khích nói: “Một kẻ bị tôi bắn thương nửa năm không ra được khỏi
cửa như anh, hình như quá bất cẩn thì phải, tôi nghĩ ít ra anh nên trói
tay tôi lại.”
“Không sao, không có súng, cô không thể gây tổn thương đến tôi.”
“Cho dù hai
tay tôi không tấc sắt không thể hại anh, nhưng còn những người trong
cốc, muốn lấy mạng vài người thì không thành vấn đề.”
“Oan có đầu nợ có chủ, người cô hận là tôi, nên sẽ không tùy tiện trút giận sang những người vô tội khác.”
Đến bây giờ
khi Tiêu Chi Liệt hồi tưởng lại chuyện cũ, ký ức của cô vẫn hơi hỗn
loạn, bóng dáng của Tô Vị Tỉnh luôn luôn xen cùng với một số cảnh trong
mơ khi bọn họ đi du lịch. Đôi vợ chồng trẻ cứ đến ngày nghỉ lễ là lại đi đến các vùng ngoại ô để du lịch, dù bình dị nhưng thật sự rất thoải
mái. Tô Vị Tỉnh thích đưa cô đến những địa phương không nổi tiếng, rất
ít khách du lịch, nhưng phong cảnh vẫn giữ được nguyên vẹn của tự nhiên. Trong sơn cốc có một dòng suối, hoa nở khắp nơi, anh nắm lấy tay cô đi
dạo bên bờ, những cảnh như vậy lặp đi lặp lại vô số lần, rồi lại nhớ đến những cuộc nói chuyện khi cô giận hờn tranh cãi làm nũng với anh, còn
vẻ mặt của anh trước những lần như vậy vẫn luôn dịu dàng ấm áp, khiến
người ta phải đắm say.
Làm sao có
thể như vậy, bọn họ là kẻ thù không đội trời chung, mỗi lần giáp mặt đều phải là ngươi chết thì ta sống, bầu không khí lúc đó chắn hẳn phải
nghiêm túc mà căng thẳng.
“Nhưng, tôi
không hận anh.” Giọng nói của cô bình tĩnh mà lạnh nhạt, “Ba mẹ tôi đúng là kẻ xâm lược, bọn họ muốn chiếm lấy vùng đất phì nhiêu đó, việc anh
muốn bảo vệ gia đình mình, không có gì đáng trách.”
Anh lập tức nói: “Tôi không muốn làm kẻ địch của cô…”
“Nhưng vậy
thì sao chứ?” Cô ngắt lời anh, tiếp tục nói, “Ai đúng ai sai cũng không
quan trọng, điều quan trọng là bọn họ là ba mẹ tôi, còn anh thì giết
chết bọn họ, đó là lý do mà tôi bắt buộc phải giết anh. Có lẽ anh nên
giết tôi trước đi, dù sao kết quả cũng giống nhau thôi.”
Anh nhăn mày: “Tôi sẽ không giết cô.”
Cô quay mặt
nhìn anh: “Anh bắt tôi về đây lại không giết tôi, là muốn hòa giải ư?
Anh đừng cố gắng nữa, chuyện này tuyệt đối không thể. Người chết trong
tay anh quá nhiều, dù tôi đồng ý, thì những người khác cũng sẽ không
đồng ý.”
Tô Vị Tỉnh nói: “Những người khác có đồng ý hay không cũng không hề gì, chỉ cần cô đồng ý.”
Cô quan sát
anh thật lâu, ánh mắt anh sâu thẳm mà u ám, khiến cô nhìn không thấu.
Cuối cùng cô nở nụ cười khinh miệt, xoay người bỏ đi: “Nằm mơ.”
Đó là sự
minh mẫn cuối cùng trong ký ức của cô, sau đó cô đã ngủ, rơi vào một
giấc mộng xuân thu dài đằng đẵng, mãi cho đến hôm nay mới tỉnh lại.
Những cảnh
tượng trong ảo mộng bắt đầu rút đi như thủy triều. Vườn hoa rậm rạp xung quanh hóa thành hơi nước trong suốt, gặp nhiệt độ cao lập tức bốc hơi
không còn dấu vết; con bướm trắng xoay tròn thành một cơn gió, rơi xuống và hóa thành pháp sư áo xám; âu phục cùng giày da trên người Ngụy Tầm
cũng chỉ là giả, hắn vẫn luôn mặc bộ quân phục ngụy trang; và Tô Vị Tỉnh trước mặt, cũng từ một người đàn ông tóc ngắn mặc áo ở nhà biến thành
pháp sư tóc dài mặc áo vạt dài.
Sắc mặt anh tái nhợt, tay phải đè lên ngực, không nói gì.
Người trong
doanh trại đã phát hiện ra, bọn họ đều cầm vũ khí trong tay xúm lại gần, nòng súng ngắm vào người ở giữa vòng vây. Ngụy Tầm cũng rút súng ra,
cùng với Tiêu Chi Vũ chậm rãi lùi về đám người kia. Những nòng súng kia
đều run rẩy, ngón tay vặn vẹo trên cò súng. Không ai có gan nổ súng
trước, bởi không biết liệu viên đạn có giống như trong truyền thuyết,
rằng nó sẽ quay ngược trở lại và xuyên thấu qua người mình hay không.
Ngụy Tầm
ngắm qua nhiều góc độ đều không được, vì Tiêu Chi Liệt và Tô Vị Tỉnh quá gần nhau, từ phía hắn nhìn lại cô vừa vặn đứng chắn trước người Tô Vị
Tỉnh, nếu bắn bừa không khéo lại ngộ thương cô.
Tiêu Chi Vũ gọi cô: “Chi Chi, lại đây.”
Tiêu Chi
Liệt không hề nhìn lại hắn, nhưng lại lạnh lùng liếc một vòng xung
quanh. Từng người bị cô nhìn đều vô thức mà tránh né khỏi tầm mắt cô,
trong tư tưởng đều nghĩ: người thủ lĩnh ác nghiệt mạnh mẽ kia đã trở về, mấy ngày nay tính tình của cô ấy khi bị ngốc vẫn tốt hơn, nhưng pháp sư lại bảo đó là do di chứng của thuật Mê Hồn mà thôi.
Giọng nói của cô vẫn nhạt nhẽo không chứa chút độ ấm nào mà hạ mệnh lệnh: “Tất cả bỏ súng xuống, để hắn đi.”
Có người bị căng thẳng mà nuốt nước bọt, thế nhưng không một ai chuyển động.
Tiêu Chi Liệt lại đề cao giọng th