
Cầm nhìn cửa một chút, nhẹ nhàng nói ở bên tai em gái: "Trình Oánh nhảy lầu, cũng là do một tay chị tạo thành đấy!"
Vạn Nhã Cầm với tâm sự nặng nề đi ra khỏi phòng viện trưởng, cánh cửa mới vừa rồi bị cô ta kéo ra, sau khi buông tay ra tự động đóng lại, phát ra một tiếng phịch.
"Vạn tiểu thư, cô không sao chú?" Thư ký vẫn tẫn chức tẫn trách ngồi ở cương vị của mình, thấy bộ dáng này của Vạn Nhã Cầm lập tức tiến lên quan tâm hỏi, mặc dù cô ta cũng không thích cô gái phi dương bạt hổ (ngang ngược) này, chỉ là dầu gì cũng là em gái tổng giám đốc, cô ta là một thư ký nho nhỏ dĩ nhiên không chọc nổi.
Ngoài dự liệu của thư ký, Vạn Nhã Cầm thế nhưng không giống như ngày thường là nhìn cô ta chửi mắng một trận, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu một cái, giống như là chịu đả kích gì.
Cô ta quả thật bị đả kích, chuyện đã xảy ra hôm nay so với chuyện đời này cô ta trải qua còn kích thích hơn nhiều, lý luận vũ khí, lấy đứa bé giả loạn thật, hại chết mẹ Trình Du Nhiên, thậm chí hợp tác cùng người trong hắc đạo, bất luận chuyện nào cũng có thể lật nghiêng người chị ở trong cảm nhận và ấn tượng của cô ta, song suy nghĩ một chút lại thấy vô cùng có đạo lý, nếu như không làm như vậy, sao cô ta có thể cả ngày áo cơm không lo.
"Tiểu thư, chuyện mới vừa rồi phía dưới đã có người báo cảnh sát, hiện tại cảnh sát đang ở phòng tiếp khách lầu dưới, tổng giám đốc có nói sự kiện này xử lý như thế nào hay không?" Trong bệnh viện hàn họ Mộ cuối cùng có một ít người không biết Trình Du Nhiên, thấy một đám người đàn ông lực lưỡng áo đen xông tới, theo bản năng bấm điện thoại báo cảnh sát.
"Không cần." Nếu là lúc trước, có lẽ Vạn Nhã Cầm còn có thể gửi hy vọng vào bọn họ, nhưng bây giờ cô ta cũng không có một chút ý nghĩ, nơi này là chiến trường của Viêm Kinh Vũ và Viêm Dạ Tước, đừng nói là cảnh sát quèn, cho dù người tổng cục Newyork tới cũng không dùng được, nhân vật như vậy bọn họ căn bản không chọc nổi.
"Tùy tiện mượn cớ đuổi bọn họ đi là được, chị cần suy tư một vài chuyện, cho nên không có sự phân phó của chị ấy, bất luận kẻ nào cũng không cho phép đi vào quấy rầy." Thấy thư ký muốn nói lại thôi, Vạn Nhã Cầm trực tiếp khoát tay áo, sau tiếp tục nói: "Chuẩn bị cho tôi một chiếc xe ở phía sau cửa, đừng để cho người khác thấy."
"Tiểu thư chờ." Mặc dù thư ký tràn đầy nghi ngờ, nhưng mà vẫn xuống chuẩn bị ngay.
Quay đầu lại liếc nhìn cửa phòng viện trưởng, Vạn Nhã Cầm hạ quyết tâm xong thì đi về phía cửa, cô ta biết lần này đi có lẽ chính là vĩnh biệt, nhưng sống ở chỗ này chẳng những không có bất kỳ tác dụng gì, ngược lại sẽ khiến chị có nhiều lo lắng hơn, cắn răng, trong mắt lóe lên nồng nặc sát ý, sớm muộn cũng có một ngày, cô ta sẽ khiến Trình Du Nhiên trả lại gấp mười gấp trăm lần!
Ở trong phòng viện trưởng, một luồng ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh khổng lồ, rơi vào trên ghế da thật, Vạn Tuyết Cầm hơi híp cặp mắt, ánh mặt trời khiến cho da bà ta càng thêm đỏ thắm trong suốt, đưa em gái đi, coi như là giải quyết chuyện lớn duy nhất trong lòng bà ta, trên mặt tràn đầy mỉm cười buông lỏng.
Dùng cánh tay chống lên cằm, suy tư bước hành động kế tiếp, chuyện đi tới bước hôm nay, bà ta cũng không có hối hận, mặc dù kể từ khi vào cửa nhà họ Mộ, Mộ Viễn Chi căn bản không có chạm qua bà ta, nhưng ở trong mắt bà ta, cho tới bây giờ cũng không có yêu và hận, người đàn ông đó chỉ là công cụ lợi dụng của bà ta.
Hơn mười năm mưu đồ, chỉ kém một bước cuối cùng, hiện tại, nên là thời điểm kết thúc rồi!
Nhanh chóng bấm điện thoại, một giọng nói ngả ngớn từ bên trong vang lên: "Bảo bối có chuyện gì không, tôi đang bận đây?"
Bận? Chỉ sợ là đang tính toán xem làm như thế nào mới có thể dùng tổn thất nhỏ nhất đổi lấy lợi ích lớn nhất! Vạn Tuyết Cầm cười lạnh trong lòng, nếu để cho mình ký kết đồ đó, làm sao có thể dễ dàng để cho anh ta không đếm xỉa đến?
Khẽ mỉm cười, Vạn Tuyết Cầm nhẹ giọng nói ra: "Có chuyện cần anh giúp một tay, chỉ cần làm xong chuyện này, về sau nhà họ Mộ sẽ là của anh." Nói xong, đem kế hoạch của mình nói một lần.
May là Viêm Kinh Vũ xuất thân từ nhà họ Viêm, cũng bị quả quyết của Vạn Tuyết Cầm dọa, trầm giọng hỏi: "Em nhất định phải làm như vậy?"
"Dĩ nhiên." Vạn Tuyết Cầm xì mũi coi thường đối với nghi vấn của Viêm Kinh Vũ, con em cao cấp trong gia tộc thế giới, cũng chẳng qua như thế, trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, ngoài miệng vẫn là ôn dịu dàng: "Chuyện này chỉ cần cẩn thận một chút, đối với anh mà nói là dễ dàng, sau anh chỉ cần phất cờ hò reo ở lúc mấu chốt vì em là được."
"Nếu em đã phóng khoáng, tôi có gì phải lo lắng, không thành vấn đề, tôi đồng ý chuyện này."
"Vậy tôi sẽ chờ tin tức tốt của anh." Vạn Tuyết Cầm cười quyến rũ một tiếng cúp điện thoại, nằm ngửa ở trên ghế ngồi nhẹ giọng nói ra: "Trình Du Nhiên, tôi xem cô lấy cái gì đấu cùng tôi."
Tiểu học Green là một trường học Quý tộc nổi tiếng nhất Newyork, muốn đi học ở chỗ này, không chỉ phải nộp học phí cực kỳ đắt giá, người trong gia tộc cũng phải có địa vị xã hội lớn mạnh, dĩ nhiên, kết quả của trường học này thì tiểu học bình thường