
ét, chỉ cần nhảy từ trên cầu xuống sông, anh ta có cơ hội mang thiếu gia chạy trốn.
Không chút nghĩ ngợi, đem thiếu gia bảo hộ ở ngực, một cước đá văng cửa xe liền chạy hướng hàng rào.
"Muốn chạy? Không dễ dàng như vậy." Lão đại cười lạnh một tiếng, nói với người đàn ông lực lưỡng da đen bên cạnh: "Bắn." Đồng thời trên tay cũng không dừng lại, đạn liên tiếp bay ra ngoài.
Phịch một tiếng, vào lúc một cái tay A Hoa đã sờ tới hàng rào, một bóng đen hung hăng đụng vào trên người anh ta, lực lượng khổng lồ trong nháy mắt đụng gảy chân trái của anh ta, đồng thời nửa người bên trái tê dại, thân thể cũng bị hung hăng vứt ra ngoài.
"Thiếu gia, tôi chỉ có thể làm đến vậy." A Hoa hét lớn một tiếng, dồn hết hơi sức toàn thân ném Mộ Quân Nhiên ra ngoài --
Ám sát Mộ Quân Nhiên, Viêm Kinh Vũ cũng không có chuẩn bị xuất lượng người lớn, một mặt sợ đám người Viêm Dạ Tước và Viêm Hạo Thừa chú ý ngược lại bại lộ mục đích của anh ta, mặt khác đối phó với một thằng nhóc không chút phòng bị, phái hai người đi cũng đã hơi nhiều. Chỉ là anh ta tuyệt đối không ngờ, chính là sơ sót của anh ta, mới xuất hiện ngoài ý muốn không đáng.
Mộ Viễn Chi đã chết, trừ lưu lại một di sản đáng kể ra, còn giữ lại một tài xế trung thành đối với nhà họ Mộ, một thuộc hạ có thể dùng sinh mạng để bảo vệ Mộ Quân Nhiên.
Ném xuống, thiếu gia có 99% cơ hội sẽ chết đi, nhưng nếu như không ném, căn bản là thập tử vô sinh! Lúc mấu chốt, A Hoa không chút nghĩ ngợi, sử dụng hết hơi sức toàn thân ném thiếu gia xuống, mục tiêu, dĩ nhiên là hàng rào bên ngoài sông.
"Khốn kiếp!" Theo sát phía sau lão đại nổi giận gầm lên một tiếng, không còn kịp mở cửa xe, từ trong cửa xe cực nhanh nổ súng phía Mộ Quân Nhiên, chuyện này cũng làm cho anh ta tức chết, anh ta không biết thiếu gia sẽ trừng phạt anh ta như thế nào, hiện tại coi như không bắt được Mộ Quân Nhiên, cũng quyết không thể để cho cậu ta còn sống.
Đạn quét qua bắp đùi Mộ Quân Nhiên, lần nữa tuôn ra lượng máu lớn, ngay sau đó lướt ngang biến mất, thân thể lướt qua hàng rào, nhanh chóng rơi xuống dưới.
"Ngu ngốc, còn nhìn làm gì, còn không nhanh đi xuống bắn." Lão đại hướng về phía người đàn ông lực lưỡng áo đen lái xe rống lên, mình dẫn đầu nhảy ra từ trong xe, phóng tới hướng hàng rào, chỉ là qua mấy giây, Mộ Quân Nhiên đã rơi vào trong sông biến mất không thấy gì nữa, trên mặt sông chỉ lưu lại một mảng máu lớn chưa tan ra.
"Làm thế nào, lão đại?" Nhìn lão đại muốn nộ hỏa công tâm, người đàn ông lực lưỡng da đen tiến lên hỏi.
"Triệu tập anh em thuộc hạ, phong tỏa từ con sông này đến khoảng cách một kilomet, lập tức tiến hành vớt, sống phải thấy người, chết phải thấy xác." Đem trọn cả băm đạn bắn sạch, lão đại rất nhanh bình tĩnh lại, chuyện bây giờ đã xảy ra, chỉ có mau sớm nghĩ biện pháp đền bù, hơn nữa chuyện này khẳng định không dấu được, lập tức hồi báo với thiếu gia.
Lúc này, người đàn ông lực lưỡng áo đen bên cạnh đã kéo A Hoa cũng còn một hơi nói: "Lão đại, người này xử trí như thế nào?"
Lão đại không nhịn được phất phất tay: "Một phát giải quyết đi, trước để trong xe, vớt Mộ Quân Nhiên là quan trọng hơn."
Tiếng mưa rả rích từ buổi sáng vẫn không ngừng, trong biệt thự xa hoa ở trung tâm thành phố New York, Viêm Kinh Vũ ở trần đứng phía trước cửa sổ, trên bắp thịt to con mơ hồ có thể thấy vết thương ngổn ngang, đó là dấu vết lưu lại trong lần huấn luyện trên đảo, trên khuôn mặt lạnh lẽo treo nụ cười nhàn nhạt.
Không giống với Viêm Hạo Thừa ưu nhã, Viêm Vũ Khởi thất khiếu nhanh nhẹn, cũng không lãnh khốc vô tình như Viêm Thế Kiêu hay khí phách vương giả như Viêm Dạ Tước, lại càng không giống như Viêm Lãng có thể thoát thân ra ngoài dạo chơi nhân gian, nhưng qua nhiều năm, không có sự ủng hộ của đời cha, Viêm Kinh Vũ bằng vào từng thời cơ, trên tay đã ngưng tụ một thế lực nhỏ, mặc dù không thể so sánh với đám người Viêm Hạo Thừa, nhưng cũng tạm thời đủ để cho anh ta dùng được.
Tất cả đều sẽ có, đây là sau khi cha chết, anh nói với người mẹ tuyệt vọng, mà bây giờ, chính là thời điểm muốn thực hiện những lời này, chỉ cần thuận lợi đón nhận nhà họ Mộ, anh ta có thể lấy danh nghĩa nhà họ Mộ tang thêm thuộc hạ, mà không bị gia tộc chỉ trích, thậm chí anh ta còn có thể thông qua nhà họ Mộ dưới tư cách bác sỹ gia đình tới khống chế số lượng nhân vật không lớn không nhỏ, đây mới là điều khiến anh ta coi trọng nhà họ Mộ nhất, nếu không một bệnh viện nho nhỏ, dù có tính chất toàn cầu, cũng không thể khiến anh ta sớm bại lộ mình như vậy.
Đúng lúc này, một tràng tiếng gõ cửa cắt đứt suy nghĩ của anh ta, ngay sau đó một bóng dáng màu đen xuất hiện tại cửa, cung kính nói: "Thiếu gia."
"Thế nào?" Viêm Kinh Vũ nhíu nhíu mày, ba hai bước đi tới trên ghế sa lon bên cạnh ngồi xuống.
Nhìn dáng vẻ thiếu gia, trong lòng tên thuộc hạ kia cũng đánh trống, nhưng mà loại chuyện này không thể không báo, chỉ cúi đầu nói: "Mới vừa rồi truyền đến tin tức, mặc dù Mộ Quân Nhiên bị thương nặng, được tài xế của hắn liều chết ném vào trong sông, sống chết không rõ, bây giờ Cory đang phái người vớt."
"Cậu nói cái gì?" V