
"Tôi không muốn nghe những thứ này." Thật xin lỗi hữu dụng không, nếu như không phải là vì ông, mẹ sẽ không tự sát, cũng không có những việc sau này, cô vĩnh vi sẽ không quên ban đêm rét lạnh đó, tình cảnh lúc mẹ tự sát.
"Nếu tiểu thư muốn biết như vậy, tôi sẽ nói thật." Chú Trung bất đắc dĩ, ông ta nhìn tiểu thư lớn lên từ nhỏ, vô cùng rõ ràng cô quật cường, nếu như mình không nói, tiểu thư vĩnh vi đều sẽ không tiếp nhận, chỉ hy vọng sau khi ông nói xong tiểu thư có thể tiếp nhận.
"Từ lúc Viêm thiếu gia mang tiểu thư rời nhà họ Mộ, lão gia giao《 Y Kinh Mộ gia 》cho tôi." Nhắc tới lão gia, chú Trung lại nước mắt đầy mặt, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, tận lực không để cho nước mắt rơi xuống: "Lão gia biết thân thể mình không ổn, lúc ấy Viêm thiếu gia lại không để cho người khác đầu tư cho bệnh viện, lão gia sợ sau khi ông đi sẽ xuất hiện biến cố gì, cho nên bảo tôi giữ tốt quyển sách thuốc này, lúc mấu chốt còn có thể cứu. . . . . ."
"Cứu mạng mẹ con Vạn Tuyết Cầm sao?" Trong mắt Trình Du Nhiên tràn đầy khinh thường, giọng mỉa mai, lạnh lùng nói: "Không ngờ trong mắt ba, tôi chính là người như vậy."
"Không phải vậy, tiểu thư hiểu lầm lão gia." Chú Trung lắc lắc đầu mà nói: "Lão gia đúng là có chút không yên lòng về Viêm thiếu gia, sợ tiểu thư bị cậu ta lợi dụng."
Trình Du Nhiên không muốn nói thêm gì trên vấn đề này, nằm ngửa ở phía sau ghế ngồi nói: "Nhưng tôi cũng không có cứu mạng mẹ con Vạn Tuyết Cầm, không phải sao?" Trong giọng nói tràn đầy châm chọc ngay cả Tiểu Nặc chơi trò chơi bên cạnh cũng nghe được.
"Tiểu thư, này --" Gương mặt chú Trung khó xử, ông không muốn gạt tiểu thư, cho nên nói sự thật, ban đầu lão gia căn bản cũng không biết âm mưu của Vạn Tuyết Cầm mới nói như vậy, nhưng cũng không thể trở thành lý do khuyên tiểu thư nhận lấy.
"Được rồi, tôi nhận." Trình Du Nhiên không muốn làm khó chú Trung, cô chỉ muốn biết cả quá trình trải qua, mặc dù biểu hiện của ba làm cô thất vọng lần nữa, nhưng cũng vô cùng phù hợp với tính tình ba.
Tiện tay lật vài tờ trong sách thuốc, Trình Du Nhiên đột nhiên nói: "Chú Trung, về sau biệt thự nhà họ Mộ tiếp tục do chú xử lý." Mặc dù về sau không có ý định trở lại nơi này, nhưng cô muốn sắp xếp một chút, vô luận như thế nào, cô đều là người nhà họ Mộ.
"Chỉ cần tiểu thư không chê lão già lọm khọm cản trở, tôi nhất định giúp tiểu thư quản lý tốt biệt thự." Giải quyết xong tâm sự, hơn nữa còn có thể tiếp tục phục vụ nhà họ Mộ, khiến chú Trung nhất thời vui mừng quá đỗi.
Ban đêm, Viêm Dạ Tước ở trong biệt thự Newyork, Trình Du Nhiên tập trung tinh thần vào sách thuốc mới vừa lấy được, Đông y không hổ là bác đại tinh thâm, riêng giới thiệu đối với huyệt vị đã khiến Vua y như cô nhíu chặt mày, so sánh với thứ này, trước kia cô nắm giữ sơ sơ về dùng châm quả thật không bằng.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, thân thể cao lớn của Viêm Dạ Tước đi tới, không chút khách khí cướp lấy sách thuốc.
"Anh trả cho em." Gương mặt Trình Du Nhiên bất mãn, lại quên mất đối mặt với mình là ai.
Tiện tay đem sách thuốc nhét vào trên giường, Viêm Dạ Tước đưa một cái túi qua nói: "Thay."
Thứ gì? Trình Du Nhiên nghi hoặc nhìn bên trong túi, lại là một đồ bơi xinh xắn, anh muốn làm gì, không phải là muốn mình tự xuống nước chứ, chẳng lẽ anh quên trước kia mình rơi vào nước là chìm?
Nhìn ánh mắt không hiểu của Trình Du Nhiên, gương mặt Viêm Dạ Tước lạnh lùng, trầm giọng nói: "Thay, tôi dạy em bơi lội." Từ trên không trung bị thổi vào trong biển, còn có thể bình an đến trên đảo nhỏ, đã coi như là vận may ngất trời, nhưng anh không thể mỗi lần đều trông cậy vào vận số có thể cứu cô, cho nên, anh phải dùng thời gian ngắn nhất dạy cô bơi lội.
Đùa gì thế, bảo cô đi học bơi lội còn không bằng trực tiếp giết cô, đem đồ bơi trả Viêm Dạ Tước, lớn tiếng nói: "Em không học, em kiên quyết không học."
Viêm Dạ Tước nhíu nhíu mày, anh cũng sẽ không khuyên người, bây giờ có thể chịu đựng tính tình đã không tệ, nghe Trình Du Nhiên phản đối, trực tiếp lạnh lùng nói: "Lập tức thay, hoặc là mặc quần áo này đi."
"Anh thật là bá đạo." Gương mặt Trình Du Nhiên bất mãn, chỉ là cô cũng chỉ có thể lựa chọn phục tùng, kiên trì nữa, Viêm Dạ Tước thật đúng là làm được.
Nhắc tới đồ bơi, sẽ phải vào toilet, Viêm Dạ Tước đột nhiên kéo cô lại nói: "Thay ở chỗ này."
Trình Du Nhiên quẫy người một cái, cuối cùng vẫn bỏ qua, ở trước mặt Viêm Dạ Tước, cô kiên trì vĩnh vi đều vô lực, dù sao đã sớm là người của anh, ở trước mặt anh thay quần áo cũng không có gì.
Chỉ là loại tâm lý này ám hiệu hình như không thế nào thành công, kỳ cục nửa ngày, mới cắn răng xoay người sang chỗ khác, để cho Viêm Dạ Tước một bóng lưng, trong lòng nói thầm nhất định phải bình tĩnh.
Trên người cô mặc quần áo màu đen thoải mái, nhẹ nhàng kéo khóa ra, lộ ra áo lót bên trong, áo mới cởi đến một nửa, cô cũng cảm thấy sau lưng một ánh mắt giống như thực chăm chú vào trên người cô, để cho cô cảm giác cả người cũng không được tự nhiên, len lén quay đầu lại nhìn, quả nhiên, cặp mắt Viêm Dạ Tước đang nhìn chằm chằm vào tấm lưng trắng ngầ