
g cửa, vẻ mặt xem kịch vui nhìn cô nói, “Em đã có thành ý như vậy, nếu anh lại cự tuyệt thì rất không hợp tình lý.”
Vương Hiểu Thư chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, gió lạnh thổi vù vù: “Ách. . .”
“Đi đến ngồi.” Z bước tới một bàn máy tính, ấn vài phím đen, chuyển màn hình thành hình vẽ mô phỏng, chia thành vài ô vuông nhỏ, trong đó có kí hiệu hình người, Vương Hiểu Thư đi tới gần, tò mò hỏi, “Đây là cái gì?”
Z âm hiểm nhếch miệng: “Máy chơi game, em biết chơi game chứ? Nếu không thì anh dạy em.”
“. . . Anh để em giúp chính là để em chơi game?” Vương Hiểu Thư vỗ tay hắn hỏi.
Z kéo ghế dựa ra sau, để cô ngồi xuống ghế: “Đây cũng không phải trò chơi bình thường, em chơi xong sẽ biết.” Hắn di chuột, chỉ vào một ô vuông nói, “Em lựa chọn nó rồi nhấp hai lần, như vậy người ở trong ô vuông sẽ đi ra ngoài.” Sau đó lại chuyển tới hàng tiếp theo, “Làm như vậy thôi, biết không? Những người này chỉ có đi không có về, cho nên phải vô cùng thận trọng.”
Vương Hiểu Thư sửng sốt một chút, khẽ nói: “Đây không chỉ là một trò chơi phải không?”
Z vốn đang cúi người nghịch máy tính, nghe cô nói như vậy, không khỏi nhìn cô với ánh mắt tán thưởng: “Em thật sự là ngày càng thông minh, xem ra anh không cần lo lắng con chúng ta sẽ bởi vì gien của em quá kém mà bị kéo thấp chỉ số thông minh.”
Khóe miệng Vương Hiểu Thư run run, thản nhiên nói: “Lời này của anh sai rồi, có thể sinh ra đều là tinh tử khỏe mạnh nhất trong vài tỷ cái.”
Z lập tức hỏi lại: “Vậy sao lại có người ngốc như em sinh ra?”
“. . . . .”
“Em lớn thế này rốt cuộc là sống sót như thế nào?”
“. . . . .”
“Được rồi.” Mắt thấy Vương Hiểu Thư sắp bùng nổ, Z liền dừng lại, hắn nhường vị trí cho cô, dặn dò, “Em hẳn nên biết đây là hệ thống gì, cứ coi như chơi game đi, có người cần phải giải quyết, nếu em thật sự thích người đến người đi, như vậy ít nhất anh muốn tuyển chọn người xuất hiện trước mặt em.”
Vương Hiểu Thư gật đầu: “Vậy còn anh? Anh định làm cái gì?”
Z không trả lời, chỉ nói tiếp lời vừa rồi: “Em mở ra một ô vuông, hình ảnh trong ô vuông sẽ thay đổi cùng những người này, em có thể chọn càng nhiều, nhưng không thể ngừng chọn, em thật sự nghĩ kỹ?”
“Nếu chưa nghĩ ra thì hiện tại em sẽ không ngồi ở đây.” Vương Hiểu Thư tựa lưng vào ghế, ngẩng đầu nhìn hắn, từ cằm nhọn xinh đẹp nhìn lên trên là đôi môi mịn màng, cánh môi màu hồng phấn không bôi son nhưng mê người ngon miệng giống như đào mật, Z từ trên nhìn xuống, hầu kết chuyển động, quay đầu sang chỗ khác.
“Sao vậy?” Vương Hiểu Thư nghi hoặc.
“Nếu em không cảm thấy lương tâm bất an thì có thể bắt đầu, đương nhiên, đây là phân khu vực, cho nên em có thể lựa chọn người em muốn giải quyết, chờ em làm xong việc này, anh hẳn là. . .” Hắn nói đến đây thì dừng lại, môi mỏng nhếch lên, không biết đang nghĩ gì.
Vương Hiểu Thư nói tiếp lời của hắn: “Khi đó anh hẳn là đã tìm được cách giải quyết vấn đề về thân thể của mình.”
Z giương mắt, ý tứ không rõ nhìn cô.
Vương Hiểu Thư cũng không nhìn hắn, chuyên tâm nghiên cứu hệ thống máy tính: “Lương tâm và ác ý đều là bản năng của con người, ai cũng có thể cảm nhận được, nhưng không nhất thiết phải làm theo.”
Mọi người có quyền lợi đồng tình và cứu vớt người khác, nhưng không nhất định phải làm thật, càng không thể nói và biểu hiện khắp thế giới, điều này không chỉ không tốt với mình mà càng không tốt với người khác, thật giống như bạn biết một người rất đáng thương, nhưng bạn rất đồng tình với hắn, liền nói chỗ đáng thương của hắn, nói cho người khác biết tất cả các khuyết điểm mà hắn không muốn nói ra cho họ biết hắn đáng thương muốn chết, đây khẳng định sẽ không làm người thích, cuối cùng sẽ chỉ trong ngoài không được lòng người, vậy còn không bằng làm người ích kỷ, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc, thỏa đáng bỏ qua một số thứ, không có gì không tốt.
“Được rồi.” Z không có biểu cảm gì, gật gật đầu, “Nếu em hoàn thành kỳ vọng của anh, anh cũng sẽ làm những gì em hi vọng.”
Vương Hiểu Thư vui vẻ, quay đầu cười nhìn hắn: “Bao gồm cùng em đi tìm nơi an toàn, sinh một đứa trẻ an toàn sống cả đời?”
Cô vốn cho rằng Z sẽ khinh thường cự tuyệt, còn phải châm chọc không kiêng nể, nhưng hắn hoàn toàn không làm, ngược lại trực tiếp gật đầu: “Bao gồm.”
“. . . . .” Miệng Vương Hiểu Thư thành hình chữ O, “Có bao gồm chế tạo ra vắc xin giải trừ độc tính của bệnh độc H+ hay không?”
“Thứ kia vốn tồn tại.” Z nhếch miệng, “Em thường xuyên nhìn thấy nó, nhưng em không để ý.”
“. . . Không thể nào?” Vương Hiểu Thư kích động đứng lên, vui vẻ nắm tay hắn, “Thật sao?”
Z kéo tay cô ra, đi đến bên kia ngồi xuống, cầm lấy lát cắt ở kính hiển vi, khóe miệng nhếch lên một độ cong đẹp đẽ, chỉ nghe hắn thản nhiên nói: “Không nói cho em.”
Đây là trả thù, nhất định là trả thù! Trả thù câu “Sẽ không cho anh ăn” của cô!
Vương Hiểu Thư cũng không tức giận, hắn đã nói như vậy chứng tỏ nó thật sự tồn tại, cũng đúng, người thích khiêu chiến như Z, làm sau có thể tạo ra bệnh độc mà không tạo ra vắc xin giải độc, đây cũng là một loại khiêu chiến, người hoàn mỹ như hắn không ai có thể bằng được, v