XtGem Forum catalog
Mẹ Kế Zombie

Mẹ Kế Zombie

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322941

Bình chọn: 10.00/10/294 lượt.

về chỗ nguồn điện, vẫn còn sáng, máy chưa tắt, chẳng lẽ chết máy?

Cô đang định tắt máy rồi bật lại thử xem, chợt nghe có tiếng người gõ cửa sổ xe, cô ngẩng đầu lên bỗng thấy một gương mặt xấu xí đầy máu, lập tức hét lên, lùi về phía sau.

Xe bịt rất kín, dung dịch trên người cô truyền không ra, cho nên zombie vây tới cũng có thể lí giải. . . Nhưng muốn cô dưới tình huống này mở cửa sổ "hun" chúng nó, khó khăn quá thì phải. . .

Vương Hiểu Thư vừa ngây người một lát, số lượng zombie nhanh chóng gia tăng, cô nhanh chóng tỉnh táo lại, nhấn ga khởi động xe, một zombie chậm rì rì ở mặt trước xe bị đánh bay, máu thịt bắn tung tóe đầy kính xe, Vương Hiểu Thư nắm chặt tay lại, nhìn phía trước không rời mắt, không ngừng tăng tốc, bỏ xa đám khủng bố kia.

Nhưng mà. . . Hình như cô đi nhầm hướng rồi, phía trước và mặt sau đều giống nhau. . .

Thời điểm này vẫn là tự trách mình, thủ tiện! Ai bảo mi thủ tiện chạm loạn! Nghèo khổ thì không cần dùng đồ công nghệ cao nữa!

Vương Hiểu Thư quay đầu lại, đèn xe bị máu đen nhiễm bẩn, ánh sáng yếu đi một chút, cô đi đường cảm thấy thật khó khăn, bánh xe hình như nghiền qua thi thể, cảm giác này điện ảnh 3D không thể sánh kịp, ngay cả resident evil cũng không bằng.

Bình tĩnh, phải tỉnh táo lại, nhất định phải nghĩ biện pháp.

Vương Hiểu Thư thở dài, nhếch môi xoay vô lăng, kéo khoảng cách ra xa nơi nguy hiểm, sau đó kiểm tra máy hướng dẫn.

Cô ấn cái núi ở giữa, muốn tắt máy, nhưng sau khi ấn xong máy hướng dẫn lại không có phản ứng gì.

Cô sửng sốt, mờ mịt ấn tiếp vài lần, vẫn không có phản ứng.

Xong rồi, Vương Hiểu Thư tuyệt vọng, nhưng rất nhanh cô liền kinh ngạc mở to hai mắt —— máy hướng dẫn tối như mực không có phản ứng bỗng phát sáng, một bóng dáng cao gầy màu trắng quay về phía cô, cô cảm giác như vừa nhìn thấy một ngọn hải đăng to lớn.

Được rồi, tuy ngọn hải đăng này cách thật xa, nhưng vẫn thật sáng ngời! Thật bát ngát!

"Z!!!" Vương Hiểu Thư cao giọng gọi tên hắn, biểu cảm tràn ngập chờ mong làm giáo sư trong webcam bên kia vui vẻ.

Biểu cảm âm trầm của Z dịu đi rất nhiều, lịch sự tao nhã đẩy mắt kính, ra vẻ xót thương nói: "Thế nào, hối hận rồi hả? Bây giờ còn. . ."

"Mau nghĩ biện pháp giúp tôi! Làm thế nào để máy hướng dẫn hiện lên hình ảnh lộ tuyến? Tôi bị zombie vây quanh, trước có mai phục sau có truy binh, rốt cuộc nên đi về phía nào? Đi theo con đường anh nói hẳn là không có việc gì? Dù sao anh là cha của bọn nó a!" Tốt lắm! Có hồi âm! Vương Hiểu Thư không đợi Z nói xong liền ngắt lời hắn, nói không ngừng về tình cảnh hiện tại và mong muốn của mình cho hắn.

Z vô cùng tin tưởng, Vương Hiểu Thư tuyệt đối là người dù chết cũng muốn tránh thoát mà hắn luôn đau khổ tìm kiếm và chờ đợi suốt 28 năm qua!

"Xe được cải trang rồi, bằng vào năng lực hiện tại của bệnh độc, cho dù có hơn một ngàn zombie vây quanh cô cũng không sao, cô khóa kỹ, ngoan ngoãn ngồi bên trong, đợi bọn hắn chơi đã rồi rời đi là được." Z bình tĩnh nói, ngồi trên ghế dựa, chờ Vương Hiểu Thư nổi giận và nguyền rủa, nhưng bên kia lại yên lặng ngoài ý muốn.

"?" Z nghi hoặc nhìn về phía màn hình máy tính, bên kia đen kịt?! Không phải chứ? Bằng vào chỉ số thông minh của cô ấy mà cũng tìm được biện pháp? Xem ra cô ấy cũng không quá ngốc. . .

"Xin lỗi, anh vừa nói cái gì? Tôi vội trốn bọn họ nên ngồi đè lên máy hướng dẫn rồi!"

Khoảng 5 phút sau, giọng Vương Hiểu Thư từ màn hình tối đen truyền đến, sau đó màn hình sáng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn phờ phạc cỡ lòng bàn tay của cô xuất hiện trước mắt hắn.

Z mặt không biểu cảm phát trình tự thao tác bật lộ trình, ra vẻ đạo mạo nói: "Xe rất chắc chắn, cô không cần lo lắng zombie có thể đụng tới cô, cô không nhìn bọn chúng là được, chờ bọn chúng mệt rồi sẽ đi."

"Nằm máng, zombie mà cũng mệt sao!? Đùa à!?" Vương Hiểu Thư vẻ mặt vặn vẹo chất vấn.

. . . Nhan Nghệ đế. [2'>

[2'> Chỉ một nhân vật có bộ mặt vô cùng vặn vẹo, thậm chí biến hình.

Z im lặng năm giây, dùng khẩu khí cam chịu số phận nói: "Bên phải tay lái có một cái nút màu đen, cô cẩn thận tìm xem, ấn vào là được."

Vương Hiểu Thư gật gật đầu, chạm vào nơi mà hắn nói, quả nhiên có một cái nút: "Giấu kín như vậy là sợ tôi tìm được sao." Cô cúi đầu thì thào tự nói, Z ở bên kia nghe được, khóe mắt giật giật, nhưng cô không phát hiện, bởi vì cô bị bộ dáng chạy trốn bằng vận tốc ánh sáng như chuột thấy mèo của đám zombie dọa đến.

". . . Nằm máng, thật sự không thể nhìn thẳng, cho dù trồng đầy đậu cũng không thấy zombie chạy nhanh như vậy." Vương Hiểu Thư kinh thán nhìn bốn phía sáng như ban ngày, ánh sáng này không giống với ánh nắng ban ngày, có một chút màu xanh, giống như pha thêm vào thứ gì đó, cô cúi đầu nhìn vào màn hình máy hướng dẫn, nói với Z vẫn ngồi với vẻ siêu cấp lịch sự ở bên kia, "Cám ơn, như vậy xin hỏi thế nào để quay về hình ảnh hướng dẫn?"

Thấy qua qua cầu rút ván, nhưng chưa từng thấy ai qua cầu rút ván đúng lý hợp tình đến như vậy!

Kiềm chế, kiềm chế. Được rồi. Z hít sâu một cái, ôn hòa mỉm cười nói: "Cô tắt đi thế nào thì bật lại như vậy."

Vương Hiểu Thư không còn lời gì để nói: