Insane
Mẹ Kế Zombie

Mẹ Kế Zombie

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323611

Bình chọn: 10.00/10/361 lượt.

Ninh mặc váy trắng, hai người đội mũ rộng vành kỳ quái, người cúi xuống, vội vàng kéo người bị vây ở sảnh yến hội ra ngoài.

"Muốn chết." Khi nói chuyện Z giơ súng về phía Y Ninh, bóp cò, viên đạn xuyên qua sương khói vọt tới với tốc độ cực nhanh, Y Ninh nhờ người khác nhắc nhở mà miễn cưỡng tránh thoát, nhưng vẫn bị đạn xuyên qua bả vai, vô cùng đau đớn hét lên một tiếng, tuyệt vọng nhìn về phía Z.

"Thương pháp của anh tệ quá." Vương Hiểu Thư cướp lấy khẩu súng từ trong tay hắn, nổ một phát súng dưới cái nhìn chăm chú của Z, người cô bắn là Tiêu Tùng, bởi vì tất cả mọi người đều rút khỏi sảnh yến hội, chỉ có Tiêu Tùng ở cuối.

Viên đạn bắn trúng ngực Tiêu Tùng, mặt Vương Hiểu Thư không có biểu cảm trả lại súng cho Z, lạnh lùng nói: "Có thể đi xuống rồi."

"Đi xuống?" Z nhếch khóe miệng như đang vui vẻ, xoay xoay súng trong tay, thuận miệng hỏi.

"Đi xuống nhặt xác cho hắn." Vương Hiểu Thư chỉ vào Tiêu Tùng ngã ở đó, zombie đã tới gần hắn, những người khác lại không có cách nào kéo hắn ra ngoài, cho dù viên đạn không bắn chết hắn, hắn cũng sẽ chết vì bị zombie cắn xé.

"Không cần là chúng ta." Z nhìn lướt qua đám binh lính bị nhốt trong lồng, "Tôi đã nói rồi, hiện tại bọn họ là binh lính của tôi." Hắn giống như cảm khái vô hạn, "Tôi bỗng cảm thấy có một số việc không cần dùng sức lực của chính mình, nuôi một ít phế vật vô dụng đi làm chuyện râu ria này cũng được."

Vương Hiểu Thư không có cảm xúc gì nói: "Vậy anh đứng ở chỗ này đi, tôi muốn đi xuống."

"Em phải đi?"

"Đúng vậy, cách xa tôi một chút." Vương Hiểu Thư cố ý dọa hắn, "Tôi không bao giờ muốn gặp anh nữa, ngay cả tôi mà anh cũng lừa." Người đàn ông này thật đáng giận, không thể tha thứ hắn dễ dàng như vậy, nếu không về sau hắn sẽ càng tệ hơn, hoàn toàn không cần hoài nghi điểm này.

"Chậc, em cũng muốn trốn sao." Z tới gần Vương Hiểu Thư, vẻ mặt quỷ dị nhìn chằm chằm cô.

Vương Hiểu lui về phía sau ở cầu thang hẹp: "Tôi bảo anh cách xa tôi một chút, không nghe thấy sao?"

"Nghe được." Z càng tới gần cô, nâng tay thành thạo cởi caravat ra.

Vương Hiểu Thư bỗng có dự cảm xấu: "Vậy anh còn dựa vào gần. . ."

"Không biết em nghĩ thế nào." Z kéo caravat xuống, lại cởi bỏ ba khuy áo sơ mi, lắc lắc caravat màu đen, bỗng cầm lấy hai tay cô, caravat dài vòng qua phía trên và phía dưới ngực cô, trói cổ tay cô ở sau lưng với cách thức kỳ lạ, lôi ra một cái đuôi thật dài, trói chặt cô theo ba đường —— bụng, dưới ngực, trên ngực.

"Tôi cảm thấy khi đứng bên cạnh em lại là xa nhất." Hắn cười lạnh nói.

"Anh muốn làm gì?" Vương Hiểu Thư bị tư thế này của hắn dọa đến, phần ngực bị caravat đè nén càng thêm gợi cảm, cô đỏ mặt lúng túng nói, "Vừa rồi là tôi chọc anh chơi, anh sẽ không tưởng thật chứ?"

"Tại sao tôi cảm thấy bây giờ em mới là chọc tôi chơi?" Z không tin tưởng cô chút nào, nhưng ai ngờ lần này là cô nói thật.

Vương Hiểu Thư vô cùng hối hận, nếu biết sớm thì đã thỏa hiệp đàng hoàng tử tế rồi, nói nhiều như vậy làm gì, cô gái, tên của cô là già mồm cãi láo!

"Anh thả tôi ra trước, tôi thật sự. . ." Vương Hiểu Thư còn chưa nói xong, Z chỉ bằng cái đầu cao cao đã dễ dàng treo cô lên xà nhà trên đỉnh vũ đài, độ cao của bậc thang vô cùng thích hợp, cô bay vút lên không, hô hấp có phần khó khăn.

"Đừng nóng vội, sẽ làm em thoải mái." Z cười mà không cười cởi dây lưng, xoay người nâng đùi cô lên, cả người cô bay lên, hai chân một cao một thấp bị cột vào xà nhà.

. . . . . . . . . . . .

Vương Hiểu Thư hiểu biết tình thú giữa nam nữ, lúc này cô lập tức hiểu rõ hắn muốn làm gì.

Phạt treo!? Làm cái gì vậy! Định bạo hành sao!!

"Tôi thật sự chọc anh chơi, Z anh đừng như vậy, tôi xin lỗi anh được không, anh thả tôi xuống. . ." Vương Hiểu Thư bất đắc dĩ yếu thế nhìn về phía hắn, chỉ cần không dùng tư thái xấu hổ này đối mặt với hắn, như vậy còn không bằng đèn treo Italy!

Z xoay mặt cô về phía mình, nắm cằm cô cười có phần điên cuồng: "Không được." Hắn dịu dàng nói, "Xin lỗi có tác dụng sao? Cho dù em cầu gối trước mặt tôi cầu xin tha thứ tôi sẽ vẫn khó chịu, tôi đối tốt với em như vậy, em còn nói muốn rời khỏi tôi." Hắn xoa xoa mặt cô, "Nhưng mà tôi vẫn quyết định tha thứ em, đây là bởi vì dù thế nào thì tâm tình cũng khó có thể trở lại bình thường giống như lúc em chưa xuất hiện, tôi cho em một cơ hội hối cải."

Vương Hiểu Thư buồn bực, rõ ràng là hắn lừa cô trước, còn làm ra nhiều chuyện hủy hoại tam quan [1'> như vậy, sao lại giống như tất cả là lỗi của cô. . . Thế giới này đã như vậy, cô cũng không hồn nhiên đến mức tiếp tục nói chính nghĩa, cá lớn nuốt cá bé là căn bản, nói cô bị tình yêu làm mê muội cũng được, dù sao hắn là người duy nhất cô có thể tín nhiệm và dựa vào ở tận thế, hắn là sự cứu vớt của cô, là ngọn hải đăng của cô, cho dù là vì sinh tồn hay vì hi vọng trong lòng, cô cũng không thể để mình trái lương tâm rời khỏi hắn.

[1'> Nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan.

Nhưng mà. . .

"Đủ! Anh mắng tôi vài câu đánh tôi hai cái tôi đều nhịn, nhưng anh đừng có được một tấc lại tiến một thước, bánh bao cũng phát cáu được chứ! Con thỏ nóng nảy còn