Teya Salat
Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài

Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327882

Bình chọn: 8.00/10/788 lượt.

àng một chút nào, ngược lại, còn vô cùng tàn bạo.

Trong khoảnh khắc môi lưỡi dây dưa,

tiếng nước bọt giao quấn, hơi thở gấp gáp như bị phóng đại ra gấp mấy

lần trong căn phòng im ắng, lọt vào tai hai người khiến không khí càng

trở nên mờ ám hơn.

Kỷ Lương muốn dừng lại… Nhưng lại không dừng được.

Anh cứ chiếm cứ đôi môi cô, nuốt hết hơi thở của cô, sự bướng bỉnh của cô… một sợi chỉ bạc tràn ra từ khóe

miệng, mùi máu tươi không biết đã lan dần từ lúc nào, môi chạm môi, lúc

này chỉ còn đọng lại một sự ấm áp, một vị ngọt dịu nhẹ…

Soạt ------

Một tiếng động rất nhỏ phát ra, tuy Kỷ

Lương không nghe thấy, nhưng bàn tay to đã luông vào trong áo cô kia đã

khiến cô giật mình, bất chợt tỉnh táo lại.

“Khỉ thật…” Kỷ Lương bị bàn tay to đang

làm loạn của anh khiến cho cả người run rẩy: “Mẹ nó ---.” Vừa nói được

một nửa thì cánh cửa đột ngột bị người bên ngoài đạp tung ra, một đám

người chen chúc lao vào, đồng loạt rút súng lục chĩa vào hai người đang

nằm trên giường:

“Không được nhúc nhích… Giơ tay lên…”

Cái quái gì đây?!

Người vừa lên tiếng là một tay cảnh sát

trẻ tuổi, đêm nay đến phiên hắn trực, vừa nhận điện thoại đã bị tiếng

khóc của cậu bé bên đầu dây kia làm cho cuống cả lên. Ý thức trách nhiệm của một người bảo mẫu nhân dân bỗng dâng trào, hắn vội vàng gọi vài

người đồng nghiệp, nhanh chóng lao tới hiện trường. Mở cửa cho hắn là

một cậu bé rất đáng yêu, cậu bé dẫ họ lên tầng, còn đưa cho hộ một chiếc chìa khóa sơ cua, nói tội phạm ở bên trong.

Nhưng nhìn tình hình này…

Tay cảnh sát nhìn đôi nam nữ đang quấn

lấy nhau trước mặt, tay của gã đàn ông kia vẫn đang luồn bên trong áo

người phụ nữ, đây… tình hình này chẳng có vẻ gì là giống bắt cóc, mà

giống… hai người yêu nhau đang “vui vẻ” mới đúng.

“Đừng… đừng nhúc nhích.” Thấy Hạ Vũ đột

nhiên cử động, tay cảnh sát trẻ hơi căng thẳng, khẩu súng trong tay chĩa thẳng về phía Hạ Vũ. Dạo này mấy tay tội phạm rất giảo hoạt, hắn không

thể không đề phòng.

Kỷ Lương nhìn bàn tay run rẩy nắm chặt

cây súng của hắn, không nhịn nổi nữa, liền đưa tay kéo mong vuốt sói của Hạ Vũ từ trong áo mình ra, đẩy anh ngồi dậy, đang định giáo huấn hắn

một bài, thì một bóng đen lướt qua ngay bên cạnh cô, tốc độ cực kì

nhanh, khiến tay cảnh sát trẻ còn chưa kịp phản ứng, thì súng đã rơi vào tay Hạ Vũ.

Hạ Vũ nghịch nghịch khẩu súng trong tay, chĩa vào ngục trai của Kỷ Lương: “Sợ không?!”

Sự việc xoay chuyển bất thình lình,

khiến tim những người đang đứng ở hiện trường như vọt ra ngoài, không

phải bọn họ không chú ý, mà tốc độ của Hạ Vũ quá nhanh, nhanh đến mức mà khi bọn họ kịp ý thức chuyện gì vừa xảy ra, thì khẩu súng đã rơi vào

tay anh, chĩa thẳng cào tim Kỷ Lương rồi.

So với sự bối rối của bọn họ, thì Kỷ

Lương trấn định hơn nhiều, cô thậm chí còn đưa tay ra, đón lấy khẩu

súng: “Vị trí của tim tôi, lệch năm ly so với người bình thường!” Nói

xong, cô còn dịch nòng súng sang bên phải một chút, sau đó hướng ngón

tay về phía cò súng, ấn mạnh, trực tiếp làm tim của mọi người đứng trong phòng ngừng đập…

Lách cách!

Không có tiếng súng vang lên như dự đoán, cũng không có máu phun tứ tung!!!

“Chốt an toàn còn chưa mở, làm sao bắn

được chứ!” Kỷ Lương giật khẩu súng lại, ném trả cho tay cảnh sát kia.

Hắn còn đang bị dọa đến ngẩn người, tay chân luống cuống mãi mới đón

được khẩu súng.

Những người khác thì sợ đến choáng

váng, nhất thời còn chưa gọi được hồn phách quay về, hai người này đang

đùa cái chết tiệt gì thế?! Tùy tiện đùa giỡn kiểu này sẽ dọa chết mấy

người bị bệnh tim mất!

Nhìn cái cách mà bọn họ nói chuyện là

biết ngay hai người họ quen nhau, vậy cuộc gọi cầu cứu cảnh sát kia cũng là trò đùa hay sao hả?!

“Mấy người… mấy người báo án linh tinh,

quấy nhiễu công tác của cơ quan cảnh sát…” Tay cảnh sát dẫn đầu đã hồi

phục tinh thần. Vừa rồi, chốt an toàn của khẩu súng còn chưa mở, lại để

cho đối phương nhắc nhở khiến hắn mất hết thể diện. Lúc này, hắn phải cố cứu vãn một chút mặt mũi lại, liền to giọng hét vào mặt Kỷ Lương và Hạ

Vũ: “Hai người theo tôi về Cục Cảnh sát.”

“Báo án à?!” Hạ Vũ liếc nhìn bóng người

đang đứng ngoài cửa, rồi giải thích: “Hai vợ chồng tôi cãi nhau một chút thôi, trẻ con không hiểu chuyện làm nghiêm trọng hóa vấn đề.” Câu giải

thích rất hợp tình hợp lí.

Anh trai nhà họ Kỷ đứng ngoài cửa, chỉ ló đầu vào lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, bổ sung thêm: “Ông chú xấu xa kia không phải cha cháu.”

Trò đùa gì đây?!

Tay cảnh sát trẻ nhìn Hạ Vũ, rồi lại nhìn tên nhóc ngoài cửa. Cuối cùng, hắn quyết định nhìn Kỷ Lương, xem cô nói thế nào.

Mấy tay cảnh sát này đều công tác ở đơn

vị cấp dưới, còn cô công tác ở Tổng Cục, nên bọn họ cũng không quen biết gì Kỷ Lương, cùng lắm chỉ cũng chỉ nghe một vài tin đồn về cô chứ chưa

gặp mặt bao giờ nên không nhận ra cô.

Kỷ Lương trực tiếp bị đẩy ra làm bình

phong, sau khi cân nhắc, cuối cùng cô vẫn phải gật đầu: “Trẻ con quan

trọng hóa vấn đề lên, chỉ là xô xát nhỏ thôi mà.”

Tay cảnh sát trẻ nhìn họ, rồi giở giọng

hòa giải: “Người ta nói, vợ chồng đầu giường giận, cuối giường lành, có

c