
́y mép cửa đã quên rụt lại nhưng chỉ thoáng cái đã
thấy hắn đổ nhào về phía ta.
“Hoàng thượng!” Ta kinh hãi kêu lên, đỡ hắn.
Nặng quá, ta lùi mấy bước, tới khi đụng vào mép bàn mới cố gắng
đứng lại được. Mặt hắn kề sát má ta, nóng quá, hắn vẫn đang
sốt. Ta không khỏi hoảng hốt, hôm ấy hắn bỏ đi không ngoái đầu
lại, thậm chí gặp ta ở Hy Ninh cung cũng không nói tiếng nào,
hùng hổ đi lướt qua. Vậy hôm nay thì sao? Hắn đang bệnh, sao còn tới? Còn không gõ cửa, không vào phòng. Nếu ta đã ngủ say,
chẳng lẽ hắn định đứng ngoài đó cả đêm?
Trong lòng ta
tự hỏi rất nhiều, rất nhiều điều nhưng chẳng có đáp án. Khi
trấn tĩnh lại, chẳng biết ai đã đóng cửa phòng, còn hắn thì
chậm rãi nhấc tay lên, ôm chặt lấy ta. Ta chỉ cảm thấy toàn
thân chấn động, không biết rốt cuộc hắn bị làm sao.
“Hoàng thượng…” Ta gọi nhưng hắn không trả lời.
Cứ như vậy, hắn ôm riết lấy ta, thật lâu, thật lâu cũng không nói
lời nào. Không biết tại sao, ta đột nhiên nhớ tới chuyện của
hắn và Thiên Lục ở Lam Hồ hôm nay, chẳng lẽ cũng như thế này
sao?
Ta nghĩ tới thất thần.
Hắn chợt đẩy ta ra rồi lùi mấy bước, ta chỉ thấy bước chân hắn loạng choạng, nháy
mắt đã lảo đảo ngã phịch xuống đất. Ta sững người, từ trước
đến nay, trong mắt ta hắn luôn kiêu ngạo, dù thi thoảng có bớt
đi thì cũng nửa thật nửa giả làm nũng chẳng khác gì trẻ con, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một Hạ Hầu Tử Khâm bất lực
như thế này. Ta hoảng hốt chạy tới đỡ hắn dậy, cả người hắn
nóng ran.
“Hoàng thượng…”
Thấy hắn nghiến răng, thái dương rịn đầy mồ hôi, nhất định là khó chịu lắm đây!
Tay ta bất giác nâng lên, lau mồ hôi trên trán hắn. Nhớ hôm ấy ở
trong hang, hắn đột nhiên vươn tay ra, khẽ cười, nói, hóa ra bệnh đã đỡ hơn rồi.
Ngày ấy, ta bị bệnh, nhưng cũng không như hắn bây giờ.
“Hoàng thượng!” Ta cúi xuống ôm hắn, vì sao nhìn thấy hắn như thế này, trong lòng ta lại mơ hồ có chút đau đớn.
Rốt cuộc hắn làm sao vậy? Chắc hắn cho rằng ta là quân cờ của Cố đại nhân? Hắn trách ta, cho nên mới bỏ đi không thèm ngoảnh lại như thế. Nhưng bây giờ, sao hắn còn tới? Còn… tới đây trong bộ
dạng này.
Hắn tựa vào người ta, hơi thở nóng giãy, nghe hắn nhỏ giọng nói: “Trẫm chóng mặt, không đứng được!”
Thế nên khi ta mở cửa mới trông thấy hắn tựa vào cửa sao?
“Không sao, để thần thiếp đỡ người.” Ta cố gắng đỡ hắn đứng dậy,
hắn dựa vào ta, ta hơi lùi lại, dìu hắn lên giường.
Hắn
thở hổn hển, có vẻ rất khó chịu. Đỡ hắn nằm xuống, hắn
nhắm mắt, chợt ho mấy tiếng, ta vội đưa tay vuốt ngực hắn,
nhưng hắn đột nhiên gạt tay ta ra.
Ta kinh ngạc nhìn hắn
song hắn không mở mắt, ho một hồi rồi mới nói: “Trẫm cho rằng
bao nhiêu phi tần trong hậu cung của trẫm, chỉ có nàng bạc bẽo
nhất.”
Tự cổ đế vương đã bạc tình, hắn lại nói ta bạc bẽo…
“Hoàng thượng…” Ta tiến lên một bước, nhưng thấy hắn phất tay ngăn
lại, hạ giọng nói: “Đàn Phi, nàng thật to gan!”
Giọng hắn không lớn nhưng không giận mà uy.
Ta sững sờ giây lát rồi vội vàng quỳ xuống, cúi đầu nói:
“Hoàng thượng không nghe thần thiếp giải thích đã muốn định
tội thần thiếp, thần thiếp không phục.” Khẽ siết hai tay, ta
vẫn không có cơ hội để giải thích chuyện này với hắn, hôm nay, hắn đã chịu tới đây, thực ra ta biết, hắn muốn cho ta một cơ
hội để giải thích.
Hạ Hầu Tử Khâm, cuối cùng hắn cũng không bạc bẽo với ta.
Phải chăng vì hôm nay chỉ có mình ta không tới Thiên Dận cung thăm
hắn nên hắn mới phải đích thân tới đây? Đột nhiên ta có chút
hối hận, nếu lúc đó ta không quay về thì hắn không cần chạy
tới đây lúc nửa đêm.
Hắn chống người dậy, có lẽ vì
chóng mặt quá mà cơ thể hơi lảo đảo. Ta quỳ, hắn cũng không
bảo đứng dậy, chỉ lạnh lùng nhìn, nghiến răng nói: “Trẫm muốn thử xem, nàng sẽ giải thích gì!”
Ta há miệng, đột nhiên lại thay đổi suy nghĩ, hắn muốn ta giải thích, nhưng ta sẽ
giải thích cái gì đây? Giải thích hộp thuốc của ta từ đâu mà
có, hay giải thích vì sao hôm nay ta không tới Thiên Dận cung thăm hắn?
Ha, Hạ Hầu Tử Khâm, hắn thật lợi hại, hắn muốn ta tự bóc trần từng lớp một.
Ta cắn môi, đáp: “Thần thiếp đã tới Thiên Dận cung, nhưng nghe nói An Uyển nghi đang ở trong với Hoàng thượng, thần thiếp sợ làm
phiền tới nhã hứng của Hoàng thượng nên đành phải hồi cung.”
Có điều ta không ngờ, An Uyển nghi sẽ ra nhanh như vậy.
Ta cúi đầu, không dám ngẩng đầu lên nhìn vào mắt hắn.
Hắn lạnh lùng “hừ” một tiếng, nói: “Nhưng công công c