Mị Công Khanh

Mị Công Khanh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327052

Bình chọn: 10.00/10/705 lượt.

tưởng nàng trong sạch.

Nhưng hiện tại thì ngược lại, chẳng những hắn không thay mình biện giải,

ngược lại còn đưa tới mấy chiếc xe ngựa, còn tặng một miếng ngọc bội.

Vậy, không phải nói cho mọi người rằng mình và hắn có điều mờ ám sao?

Rõ ràng hắn biết rằng hắn là Lang Gia Vương Thất, mình chỉ là thứ nữ nhỏ

bé của Trần thị ở Bình thành, hai người một người như mây trắng trên

trời, một người là vũng bùn dưới đất mặc người giẫm đạp. Hắn, hắn làm ra chuyện như thế, mình gả cho hắn thì không xứng, lại không thể gả cho

người khác, người này quả thực chính là một tên hỗn đản!

Đột

nhiên, Trần Dung trong lúc phẫn nộ bỗng cứng đờ, đưa tay xoa đôi môi đỏ

mọng, gương mặt thanh diễm như nhiễm ánh nắng chiều, càng ngày càng đỏ,

đến mức như sắp chảy máu Khi Trần Dung đang sinh hờn dỗi, Thượng tẩu kêu lên: “Nữ lang, lang chủ đến đây.”

Trần Nguyên đến đây? Cơ hồ là theo phản xạ, tay Trần Dung đặt lên cây roi

treo trên tường. Nàng hít một hơi thật sâu, hung hăng nắm thật chặt cây

roi trong tay rồi dứt khoát buông ra, xoay người đi ra ngoài: “Thỉnh

lang chủ chờ một chút, lập tức ta sẽ tới.”

“Vâng.”

Khi

Trần Dung đi đến cửa, bên trong truyền đến tiếng nói chuyện, Trần Dung

nghe thấy rõ ràng, đó là hai cha con Trần Nguyên và Trần Vi.

Nàng dừng chân, sau đó khi tiếp tục bước đi mạnh hơn.

Trong phòng tiếng cười nói dừng lại. Trần Nguyên ngẩng đầu lên, hắn nghiêm

túc nhìn Trần Dung xuất hiện ở cửa phòng, phất phất tay, ôn hòa nói: “A

Dung, ngồi ở đây.”

Trần Dung thi lễ với hắn, đáp: “Vâng.” Nàng chậm rãi bước đến chỗ vị trí Trần Nguyên chỉ, ngồi xuống đối diện với hắn.

Trần Nguyên thấy nàng ngồi xuống, hắn buông chén rượu, nhìn nàng chăm chú,

nói với vẻ nghiêm túc: “A Dung, nghe nói sáng nay Vương Thất lang Vương

Hoằng đưa tới quần áo và ngọc bội cho con sao?”

Bộ dạng Trần Dung phục tùng liễm mục, ôn thuần đáp: “Vâng.”

“Vậy sao?” Trần Nguyên hỏi: “Con và cậu ta rốt cuộc có quan hệ gì?” Dừng một chút, hắn thấy Trần Dung không đáp, mặt nhăn nhanh nhó, nghiêm khắc

nói: “A Dung, con là một nữ lang chưa gả. Đi lại thân cận với một nam

nhân như thế, đối với danh tiết của con sẽ có thương tổn.”

Trần

Dung vẫn cúi đầu, bên trong ống tay áo, tay phải của nàng nắm chặt thành quyền. Vừa rồi trong nháy mắt, nàng có một loại xúc động muốn vung

quyền, may mắn nàng đã cố gắng áp chế.

Trần Nguyên thấy nàng vẫn không đáp, biểu tình nhu hòa lại, hắn thở dài một tiếng, nói với giọng

nặng nề than thở: “Cho dù Nam Dương vương đón con vào phủ thì cũng là vì thấy con liệu sự như thần, đối với thanh danh của con không có gây trở

ngại gì. Ai, con lại cùng với Vương Thất lang quá mức thân cận.” Hắn lắc lắc đầu, vẻ mặt tiếc hận: “Lấy thân phận của con, lại không có khả năng gả cho cậu ta mà làm thiếp thì không khỏi đáng tiếc cho con.”

Trần Dung nghe vậy, âm thầm cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ: Là vì hành vi

của hắn đã đánh vỡ tính toán của ngươi đúng không? Ta làm thiếp cho hắn

là sai lầm, phải làm thiếp của người khác, vậy thì mới là tốt!

Trần Nguyên thấy ba lần hỏi nàng đều không trả lời, im lặng giống như đầu

gỗ, thì hắn lại lắc đầu. Hắn phất phất tay, nói: “Nếu A Dung đã có ngọc

bội của Vương Thất lang, về sau có thể năng đến Vương phủ, thuận tiện

cũng hẹn Vương Thất lang đến phủ mà nói chuyện.” Hắn nói tới đây, mặt

lại nhăn nhó, khẽ quát: “Lời nói của ta, con có nghe hay không?”

Trần Dung thấp giọng đáp: “Vâng.”

Trần Nguyên hừ lạnh một tiếng, đứng lên, xoay người hướng ra phía ngoài.

Đang đi, hắn bỗng dừng lại, quay đầu nhìn về phía Trần Dung. Đập vào mắt hắn vẫn là bộ dạng phục tùng liễm mục, vô cùng thành thật của Trần

Dung. Trần Nguyên dời mắt, nhanh chóng rời đi.

Hắn vừa đi, Trần Vi vội vàng đứng lên cũng theo ra ngoài.

Sau khi Trần Nguyên ra khỏi sân viện của Trần Dung thì cảm thấy trong lòng

phiền chán, hắn vẫy bảo xe ngựa lui xuống, cứ thế đi bộ.

Vòng vo non nửa canh giờ, hắn đi tới một chỗ trong hoa viên, nghe thấy bên

trong truyền đến tiếng cười đùa, trên mặt Trần Nguyên nặn ra một tươi

cười. Từ xa, hắn đã cất giọng gọi một văn sĩ trung niên ngồi ở trong

lương đình, thả câu trong gió lạnh: “Đại ca.”

Văn sĩ trung niên này, chính là Trần Công Nhương.

Trần Công Nhương thấy có người gọi mình, ngẩng đầu nhìn lên, vừa thấy người đến là Trần Nguyên, thì sầm mặt xuống, dời mắt.

Trần Nguyên thấy thế, trên mặt tăm tối, hắn có chút khổ sở liếc nhìn đám nô

tỳ xung quanh rồi vẫn nặn ra tươi cười đối với Trần Công Nhương.

Trần Công Nhương nhìn chằm chằm mặt hồ, đột nhiên hỏi: “Lại đi gặp A Dung sao? Lần này chuẩn bị đem nàng hiến dâng cho ai đây?”

Trần Nguyên quẫn bách, trên mặt hắn vẫn treo nụ cười, lúng ta lúng túng nói: “Đại ca nói gì vậy? Tiểu nữ tử này cũng đã đến tuổi gả đi rồi, phụ

huynh lại không ở đây, ta thay nàng lo lắng nhiều một chút cũng là điều

nên làm mà.”

Vẻ mặt Trần Công Nhương bình tĩnh, nói: “Những lời này cũng không cần nói với ta.”

Trần Nguyên vội vàng đáp lời, hắn thấy Trần Công Nhương có vẻ thực mất hứng

thì nhịn không được tiếp lời: “Đại ca, huynh cần gì vì một nữ


80s toys - Atari. I still have