
, nhưng chúng ta mệt mỏi rồi!”
“Ha ha, đúng vậy, Tứ tẩu, hôm nay thật khéo, hiếm khi chúng ta dạo kinh thành một lần, nhưng lại liên tục gặp gỡ Liễu công tử cùng Tam ca, mới rồi vừa là Liễu công tử hại ngươi
suýt bị vó ngựa Tam ca giẫm lên, vậy thì phạt Liễu công tử giao trả bạc
cho chúng ta mua diều được không?” Nhã Phi cười yếu ớt, nói xong vừa chuyển mắt, nhìn về phía Liễu Thiếu Bạch, “Liễu công tử, nhanh mua diều cho Tứ tẩu ta bồi tội đi!”
Liễu Thiếu Bạch ngẩn ra, con mắt xoay xoay, tươi cười, mang một chút bi thương nói: “Haiz, ta đây bị người lén mắng, ngược lại còn phải bồi tội! Ha ha, thôi, đại
trượng phu cũng không thể so đo với tiểu nha đầu, ta đây liền mua diều
đi.”
Nói xong, quay người lại nhẹ nhàng đi đến diều quán.
Mà Lăng Tuyết Mạn ngẩn ngơ nhìn mấy người này, nhất thời mơ hồ, nhưng nàng thật không dám, cũng không muốn cùng
nam nhân mặt lạnh kia ăn cơm a, mới vừa rồi hắn xuống ngựa, ánh mắt nhìn nàng dường như hận không thể bóp chết nàng!
“Khoan, ta-”
Môi Lăng Tuyết Mạn mới giật giật, còn chưa nói đến trọng điểm, lại bị người chặn lại rồi!
Mạc Kỳ Minh cười như không cười, ánh mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn, gằn từng chữ: “Tứ Vương phi không kính chén rượu cho ta, nói lời cảm tạ sao?”
“Vì… vì… vì sao?” Lăng Tuyết Mạn quýnh lên, cà lăm.
Mạc Kỳ Minh đến gần một bước, cúi đầu, ý cười bên miệng càng sâu, giọng không lớn, lại đủ để cho Lăng Tuyết Mạn nghe rõ ràng, “Bởi vì động tác của ta vừa rồi chỉ cần chậm một bước, nàng thật sẽ đi đến
điện Diêm Vương nói chuyện phiếm chơi cờ cùng Diêm Vương!”
Nhã Phi đương nhiên cũng nghe đến, ngẩn ra, chớp chớp mắt, chỉ cảm thấy Tam ca của nàng hôm nay rất kỳ quái!
Khuôn mặt Lăng Tuyết Mạn tái hơn, môi ngập ngừng, sợ hãi đưa mắt nhìn Mạc Kỳ Minh, lại nhanh chóng cúi thấp đầu, “Tam… Tam Vương gia nói đúng lắm, cám… cám ơn Tam Vương gia lưu tình!”
Trong lòng bàn tay túa ra mồ hôi lạnh,
tim Lăng Tuyết Mạn đập lợi hại, chỉ cần vừa nhìn mặt Mạc Kỳ Minh, cái
loại cảm giác áp bách rét lạnh bức người trên người hắn có thể khiến
nàng hít thở không thông mà chết! Mẹ nó, đối mặt Trương Tam Lý Tứ Vương
mặt rỗ dâm tặc kia nàng còn không khẩn trương như vậy!
“A, lưu tình? Nàng lần tới còn liều lĩnh như vậy, vó ngựa của ta không chút lưu tình, hi vọng nàng nhớ kỹ giáo huấn này!” Trong mắt Mạc Kỳ Minh phẫn nộ như sét đánh, nói xong, quay trở lại, đi đến trước mặt Mạc Kỳ Dục, cười nhạt: “Tiểu Thất, đi thôi! Tứ Vương phi nói vậy sẽ không từ chối dùng bữa cùng ta.”
Mạc Kỳ Dục ngạc nhiên hai giây, nhìn mặt Lăng Tuyết Mạn tái nhợt cứng ngắc, đột nhiên cười, “Đó là đương nhiên, thời điểm lá gan Tứ tẩu to, có thể lớn hơn trời, còn
lúc nhỏ lại, ta xem so với con chuột không kém bao nhiêu, ngày hôm nay
chắc là bị ngựa của Tam ca làm cho sợ hãi, nói chuyện cũng có chút rối
loạn!”
“Nhã Phi, giúp đỡ Tứ tẩu, ta thấy Tứ tẩu sợ đến chân mềm nhũn rồi.” Mạc Kỳ Dục cười nói xong, đưa tay phải ra, “Tam ca, mời!”
Trong gian phòng trang nhã chừng hai mươi mét vuông, mùi hương hoa cúc nhàn nhạt bay, trên bệ cửa sổ đặt bồn hoa
cúc, ở giữa là một chậu mai vàng đã ra nụ, nụ hoa sắp nở, tản ra hương
hoa dìu dịu, vài làn gió nhẹ từ cửa sổ thổi vào, làm mấy tấm màn lụa
mỏng bay phất phơ, giống như sóng nước, làm lòng người say.
Lăng Tuyết Mạn đứng ở trước cửa sổ, nhẹ
nhàng nhắm mắt lại, nhẹ hít một hơi, tràn ra một nụ cười thỏa mãn, lòng
khẩn trương rốt cục dần dần bình tĩnh trở lại.
Nàng chưa từng chú ý tới, một ánh mắt
thâm trầm dừng ở trên sườn mặt của nàng, cũng rơi vào bên khóe miệng
cong lên của nàng, ánh mắt thâm thúy có chút suy tư, chợt lóe rồi biến
mất, lại khôi phục u ám, sâu như biển lớn.
Vì cái gì nàng luôn vui vẻ như vậy? Vừa
mới nãy còn hoảng sợ đòi mạng, không ngờ giờ phút này là bộ dáng vui vẻ, nhìn mấy bồn hoa cũng có thể tươi cười thỏa mãn sao? Nàng mới là một
tiểu nha đầu mười sáu tuổi, liên tục giãy giụa ở trước quỷ môn quan, có
thể mọi lúc đều vui vẻ như vậy sao? Nụ cười tươi ngọt này, làm hắn thật
muốn hung hăng vò nát, nhưng ngay sau đó, nụ cười sạch sẽ hồn nhiên kia
lại làm tâm lạnh như băng của hắn nổi lên ấm áp nhè nhẹ.
“Tam ca, lễ vật chúc thọ phụ hoàng chọn xong chưa?”
Suy nghĩ bị kéo trở lại, Mạc Kỳ Minh nhàn nhạt mở môi, nhìn Mạc Kỳ Dục, nói: “Còn không có, đang suy nghĩ.”
Nhã Phi thưởng thức diều đầu heo trong tay, lại nghĩ đến lời Lăng Tuyết Mạn nói, không kìm được cười khẽ lên, “Liễu công tử, chắc ngài bị Tứ tẩu chọc tức phải không?”
Liễu Thiếu Bạch hớp miếng trà, không đề
cập tới cũng không sao, nhắc tới lại nhịn không được trừng cô gái nào đó đứng trước cửa sổ, “Tức, thật sự là tức! Tứ Vương phi hạ miệng không lưu đức a!”
“Ha ha! Thiếu
Bạch, nếu ngươi lỡ có gì thất thố trước mặt Tứ tẩu, phỏng chừng nàng
phải cười ngươi ít nhất một năm, à, không đúng, có lẽ cả đời còn còn
nhắc! Nam biến thái, ha ha ha, Thiếu Bạch, ngươi nếu muốn thoát cái danh này, phải dời lực chú ý của nàng đi!” Mạc Kỳ Dục cười to ra tiếng, chuyển mắt lườm Lăng Tuyết Mạn một cái, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy tươi cười.
Lăng Tuyết Mạn chỉ cho là không ng