Teya Salat
Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng

Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211042

Bình chọn: 9.5.00/10/1104 lượt.

nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng trong lòng đau đớn không chịu nổi. Ở thời khắc nàng sinh

bệnh hắn lại không thể ở bên cạnh nàng.

Đứa bé… bọn họ có con sao? Không, sẽ

không! Hắn luôn uống thuộc tránh thai. Nhưng nguyệt sự của nàng có vẻ

như thật lâu rồi chưa tới.

Khép hờ mắt, Mạc Kỳ Hàn kiên quyết đi mật thất.

“Sư phụ, không được ngủ nữa, mau tỉnh lại!”

“Sư phụ!”

Thiên Cơ lão nhân mơ màng cảm giác có người đẩy hắn rời giường, liền nổi giận tung một chưởng, mắng: “Tiểu tử chớ quấy rầy sư phụ! Lại ầm ĩ ta sẽ thiến con!”

“Sao?” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày né qua một chưởng kia, đồng thời lớn giọng, “Sư phụ, ngài muốn thiến ai?”

Nghe vậy Thiên Cơ lão nhân mở mắt, đợi

thấy rõ người đứng bên giường, chớp mắt vài cái, sau đó khẽ nhắm mắt,

trốn vào chăn giả bộ ngủ.

“Sư phụ chớ giả bộ, nhanh đứng lên, con có việc hỏi ngài.” Mạc Kỳ Hàn đen mặt đẩy một cái.

“Hàn tiểu tử, con không cho phép tính toán với sư phụ, sư phụ nghĩ con là Mộng Thanh!” Thiên Cơ lão nhân ở trong chăn nói lầm bầm.

“Nói cái gì con đó?” Lâm Mộng Thanh đạp cửa tiến vào, phủi bông tuyết trên người, tò mò hỏi.

“Mộng Thanh, như thế nào rồi?” Mạc Kỳ Hàn tiến lên hỏi vội.

“Thu hoạch được một chút. Chút nữa đệ nói. Bây giờ đệ đói bụng quá rồi, cả một ngày không có hạt cơm nào vào bụng.” Lâm Mộng Thanh phờ phạc khoát tay, đi đến ghế ngồi xuống.

“Vô Cực chuẩn bị cơm!” Mạc Kỳ Hàn vội hướng bên ngoài hô.

Thiên Cơ lão nhân xốc chăn nhảy xuống giường, “Hàn tiểu tử, con tìm sư phụ chuyện gì?”

“Sư phụ, Mạn Mạn không thoải mái, nôn mửa suốt, có phải là mang thai không?” Mạc Kỳ Hàn do dự một chút, vẫn là hỏi thẳng.

Nghe vậy, Lâm Mộng Thanh kinh hãi nuốt nước miếng, đưa ra ngón tay cái ra, “Sư huynh rất lợi hại!”

Mạc Kỳ Hàn đen mặt, trừng mắt một cái “Lúc này đệ còn trêu ghẹo ta!”

“Ách…” Lâm Mộng Thanh cúi đầu yên lặng.

Thiên Cơ lão nhân nhíu mày trầm mặc, lại hỏi: “Tuyết Mạn nha đầu bao lâu không có tới cái kia rồi?”

“Có vẻ như hơn một tháng rồi.” Mạc Kỳ Hàn đỏ mặt xấu hổ không thôi.

Thiên Cơ lão nhân suy tư nói: “Vậy rất phiền toái! Thuốc sư phụ đưa chỉ cần mỗi lần con nhớ uống sẽ không có

việc ngoài ý muốn, trừ khi nha đầu kia trộm uống rượu mà con lại không

biết, vậy sẽ…”

“Sư phụ!”

Mặt Mạc Kỳ Hàn tái nhợt vài phần, thật ra có khả năng nàng đã uống một chút mà hắn không biết.

“Sư huynh, sư tẩu bị bệnh, tiểu Vương gia sẽ truyền thái y tới. Thái y đó có thể mua chuộc được không?” Lâm Mộng Thanh không đùa nữa, nghiêm trang hỏi.

“Hừ, sợ là tất cả thái y trong Thái Y

Viện đều sớm bị Mạc Kỳ Minh nắm giữ trong tay! Nếu như Mạn Mạn thật sự

mang thai, Ly Hiên sẽ không để cho thái y dễ dàng rời Tứ Vương phủ, còn

có, chỉ sợ vô luận Mạn Mạn có mang thai hay không, kết quả bắt mạch đều

sẽ là…”

Trong mắt Mạc Kỳ Hàn nảy lên một chút ý lạnh, tiện đà tự tin giương đầu lông mày, “Vô Cực!”

Vô Cực tiến vào, “Chủ tử, xin phân phó!”

Mạc Kỳ Hàn thì thầm nói: “Lập tức đi tìm Tư Khuynh, gọi hắn tới.”

“Vâng, chủ tử!”

“Mộng Thanh tức khắc dịch dung cho sư phụ!”

“Ách, đệ còn chưa đụng chén cơm.”

“Chỉ cần hiện tại không đói chết, chút nữa ăn mấy chục chén cũng được.”

Cúc Thủy Viên

“Mẫu thân, ngài uống chút nước, thái y sắp tới rồi.” Mạc Ly Hiên vừa vỗ lưng Lăng Tuyết Mạn, vừa nhận cốc nước từ tay Thu Nguyệt, đưa đến bên miệng Lăng Tuyết Mạn.

Lăng Tuyết Mạn nhấp vài ngụm, sắc mặt vô

cùng tái nhợt, ăn vào cái gì đều ói ra toàn bộ, vô lực dựa vào gối, muốn nói chuyện cũng không nổi.

“Mẫu thân, con nghĩ ngài chắc là bị cảm lạnh, nên đắp chăn kín lại.” Mạc Ly Hiên buông cốc nước, chỉnh góc chăn, suy nghĩ một chút nói:

“Xuân Đường Thu Nguyệt, đem lò than lên, lấy thêm một cái lò sưởi nhỏ

lại đây.

“Vâng, tiểu Vương gia!” Hai nha hoàn vội vàng đi ra ngoài.

Lăng Tuyết Mạn nhớ lại buổi sáng vụng

trộm đi hồ Nguyệt Lượng chơi tuyết, nhưng cổ thân thể này cũng không đến nỗi yếu kém như vậy đi.

Hiên nhi cũng là mới đứa bé, lại biết

chăm sóc người khác cẩn thận như vậy, Lăng Tuyết Mạn miễn cưỡng tươi

cười, đưa thay sờ sờ mặt Mạc Ly Hiên, cảm ơn cuộc đời này có một nam

nhân yêu nàng sâu sắc, lại có một đứa con không hề có liên hệ máu mủ

nhưng rất quý trọng nàng. Cuộc đời này còn cầu gì hơn.

“Mẫu thân, Hiên nhi không phải con nít.Sang năm Hiên nhi đã mười tuổi, cũng sắp trưởng thành rồi!” Mạc Ly Hiên cau mày cầm khăn lau mồ hôi trên trán cho Lăng Tuyết Mạn, bất mãn nói.

“Đứa nhỏ, ha ha…” Lăng Tuyết Mạn bật cười, trong lòng đột nhiên lộp bộp một chút, tươi cười biến mất. Triệu chứng này không phải là… sẽ không là…

Trên trán càng ứa nhiều mồ hôi, sắc mặt vốn tái nhợt, giờ phút này không còn một chút máu.

“Hiên nhi!”

Đột nhiên kêu một tiếng, Mạc Ly Hiên đang ngâm khăn trong chậu nước nóng liền ngẩng đầu lên hỏi: “Mẫu thân, như thế nào?”

“Đừng gọi thái y đến đây, ta không có chuyện gì.” Lăng Tuyết Mạn rất kiên quyết, nói nhanh.

“Mẫu thân, ngài phải ngoan một chút,

nghe lời một chút. Thái y đến bắt mạch thôi, nhất định là cảm mạo, nếu

không thì là phong hàn, uống thuốc mới khỏe.” Mạc Ly Hiên nhẫn nại khuyên, tay cầm khăn nhấc lên một góc chăn, cẩn thận lau