
m đứng trong gió, ngũ quan tuấn nhã, vẻ mặt buồn bã, đứng đó đã nửa canh giờ.
Trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một
bóng dáng màu hồng, hình dáng quen thuộc như vậy, lại từ Hoán Y Cục đi
ra, làm hắn lập tức kích động, khi đang chần chờ nghĩ nên kêu nàng một
tiếng hay không, đã thấy nàng đi đến một phương hướng khác, dưới tình
thế cấp bách, vội vàng cất bước đuổi theo, tới gần, nhẹ kêu một tiếng, “Tuyết Mạn!”
Thân mình Lăng Tuyết Mạn bị kiềm hãm, xoay người, kinh ngạc mở to mắt trong veo, “Thiếu Bạch!”
“Ha ha, đúng vậy, không nghĩ tới lại gặp nàng ở chỗ này.” Liễu Thiếu Bạch tươi cười nho nhã.
Chớp lông mi vài cái, nhìn Liễu Thiếu Bạch, Lăng Tuyết Mạn ngớ ra, cũng cười rộ lên, “Thời gian thật dài không có gặp ngươi, đã mấy tháng rồi? Ngươi ở đâu? Hôm nay sao lại ở trong cung?”
“Tuyết Mạn, chúng ta vừa đi vừa nói đi.” Liễu Thiếu Bạch liếc mắt, bọn họ đang đứng ở giữa cung, rất gây chú ý,
liền nhìn trái xem phải, một ngón tay chỉ đến con đường đá cuội dẫn tới
hồ Thúy Trà, nói: “Qua bên kia một chút.”
“A, được.”
Lăng Tuyết Mạn vừa đi vừa hỏi: “Thiếu Bạch, ngươi bây giờ làm quan sao?”
“Ừ, lúc trước đi Giang Nam, Hoàng thượng đăng cơ xong liền trở lại, vào Đại Lý tự nhậm chức.” Liễu Thiếu Bạch nhàn nhạt trả lời, liếc mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn một cái, ánh mắt lại dời về phía trước, “Tuyết Mạn, nàng vẫn khỏe chứ?”
“Ta rất khỏe, ngươi xem ta bây giờ không phải rất tốt sao?” Lăng Tuyết Mạn thoải mái nói.
“Ta nghe nói về nàng thiệt nhiều, muốn tới thăm nàng từ lâu, lại lo lắng sẽ gây phiền phức cho nàng, Hoàng
thượng ngài… ngài làm sao có thể nói nàng không sạch? Bỏ nàng như thế,
ta… Ta thật sự là bất bình cho nàng, nhưng, lại không có cách nào, ngài
ấy là ngôi cửu ngũ, chúa tể thiên hạ…” Liễu Thiếu Bạch muốn nói lại thôi, trong giọng nói có đau lòng.
“Thiếu Bạch, không có vấn đề gì, Hoàng thượng đối đãi ta rất tốt, mặc dù ta làm nô tỳ ở Hoán Y Cục, mà ta chưa từng phải làm việc gì, ha ha, ta phạm rất nhiều lỗ, còn đánh quý phi,
Hoàng thượng cũng chưa giáng tội ta đâu!” Lăng Tuyết Mạn dừng chân, khẽ cười: “Ngươi không cần lo lắng cho ta… ta cùng Hoàng thượng không có duyên phận vợ
chồng, nhưng cũng là bạn tốt, tuy hắn thoạt nhìn có chút hung dữa, cũng
rất ít nói, nhưng đối với ta thật là tốt.”
“Thật sự sao?” Liễu Thiếu Bạch cũng dừng bước chân, không chuyển mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn.
“Thật, chắc chắc là thật, ta có thể lừa ngươi sao?” Lăng Tuyết Mạn bỡn cợt nháy nháy mắt, nội tâm tràn đầy vui sướng gặp nhau sau cửu biệt.
“Ha ha, vậy thì được. Nhưng, nàng về sau phải làm sao đây? Hoàng thượng…” Liễu Thiếu Bạch bất giác ngừng lại, chần chờ một chút, mới chậm rãi hỏi: “Hoàng thượng chấp thuận cho nàng tái giá sao? Ngài có nói cho nàng làm cung nữ bao lâu không?”
“A… chuyện này ta cũng không biết, Hoàng thượng chưa nói.” Lăng Tuyết Mạn lắp bắp, mấy vấn đề này, nàng không thể nói, nhưng lựa
chọn lừa gạt bạn tốt quan tâm nàng, trong lòng nàng lại không có mùi vị, gò má hơi nghiêng nghiêng, tránh tầm mắt của hắn.
Liễu Thiếu Bạch nhìn nàng, thần sắc lặng lẽ buồn bã, cổ cọng như nghẹn lại, “Tuyết Mạn…”
“Hả?” Lăng Tuyết Mạn nghe tiếng, nhìn hắn, “Như thế nào?”
“Không, không có gì.” Liễu Thiếu
Bạch lập tức lắc đầu, xoay người đi, ánh mắt nhìn về phía trước, trầm
mặc một trận, từ trong tay áo lấy ra một hộp nhỏ màu đỏ, mở ra, “Tuyết Mạn, đây là khóa như ý ta xin ở chùa Thừa Càn lớn nhất Giang Nam, tặng
cho nàng, hi vọng nó có thể phù hộ nàng một đời bình an.”
“Thiếu Bạch!” Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, chậm rãi tiếp nhận, nắm ở trong lòng bàn tay, ngước mắt, cười sáng lạn, “Cảm ơn ngươi.”
Một cái chớp mắt này, trong đầu đột nhiên nhớ tới chuyện năm đó, Mạc Kỳ Diễn xin bùa bình an ở chùa Bạch Vân Tự
cho nàng, nhoáng một cái, không ngờ là hai năm…
“Tuyết Mạn, không cần cảm tạ ta, là ta nợ nàng nhiều lắm…” Liễu Thiếu Bạch thương tổn nhẹ thở ra một câu, nhấc chân tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Tim Lăng Tuyết Mạn đập loạn mấy nhịp, vội đi theo, nói: “Thiếu Bạch, ngươi không nợ ta, chuyện Ngô Đồng không liên quan tới ngươi,
ngươi không tự trách nữa được không? Huống hồ… huống hồ Ngô Đồng cũng
không sai, Tứ Vương gia, chính là Hoàng thượng, hắn thật không có chết
mà!”
“Không, Tuyết Mạn, cho dù Hoàng thượng năm đó chưa mất, nhưng mọi người đều cho là ngài mất, nàng đương nhiên
cũng cho là như vậy, Ngô Đồng sai lầm rồi, là Liễu gia chúng ta nợ nàng, ta cũng nợ nàng.” Liễu Thiếu Bạch lắc đầu, khuôn mặt bi thương, “Ta thường xuyên suy nghĩ, nếu là Nhị Vương gia chưa từng cứu nàng, nếu như nàng chết, ta…”
Lăng Tuyết Mạn liều mạng lắc đầu, “Thiếu Bạch, không nên nói như vậy, chuyện đã qua, ta không so đo, sớm đã không so đo, dù
sao vận mệnh của ta là nhấp nhô như vậy, đã trải qua không biết bao
nhiêu lần sinh tử, Nhưng ta lại có rất nhiều phúc, có bùa bình an của
Nhị Vương gia, hiện tại lại có khóa như ý của ngươi, ta sẽ thật bình an, không cho ngươi tự trách nữa, quên mầy chuyện đó đi, được không?”
Liễu Thiếu Bạch nhìn nàng, trong lòng
chấn động đến không cách nào dùng ngôn ngữ miêu tả, chính