
u phục tâm nha đầu kia mới tốt.
Trầm tư một chút, Mạc Kỳ Hàn thở dài một hơi, nói: “Được, Vương phi muốn bạc liền cho nàng đi, bổn vương còn nuôi nổi một cái
tiểu tham tiền như nàng. Buổi chiều Vương phi làm gì?”
Nghe vậy, sắc mặt Vô Cực khó coi, nhìn Mạc Kỳ Hàn một cái, lập tức cúi đầu nhỏ giọng nói: “Bẩm chủ tử, Vương phi cùng tiểu Vương gia chơi xích đu ở Cúc Thủy Viên,
Vương phi đùa cao hứng, không cẩn thận ngã xuống, ách, còn có một việc
chuyện quan trọng bẩm báo chủ tử, Vương phi hôm nay đã uống không ít
rượu, Tư Khuynh khuyên không nổi, hiện tại chắc là đang ngủ.”
“Cái gì? Đáng chết, đi chơi xích đu làm gì, té có bị thương không?” Mạc Kỳ Hàn đen mặt, quanh thân toàn là băng hàn.
Vô Cực sợ, vội vàng lắc đầu, “Không có té bị thương, đại khái da thịt có chút đau.”
“Phá bỏ xích đu đi!” Mạc Kỳ Hàn cảm thấy thả lỏng, khuôn mặt tuấn tú rét lạnh, nhếch môi nói.
Vô Cực ngẩn ra, “Vâng, chủ tử!”
Mạc Kỳ Hàn liếc mắt nhìn Vô Cực, âm thầm tức giận, nửa ngày mới cắn răng nói: “Nói cho Tư Khuynh, nếu như Vương phi lại dính một giọt rượu, bổn vương sẽ hỏi tội hắn!”
Nữ nhân đáng chết là muốn hắn đêm nay lại nghẹn sao.
Vô Cực không dám ngẩng đầu, nhanh gật đầu nói: “Vâng, nô tài nhớ kỹ!”
“Lui ra đi!”
“Nô tài cáo lui!”
Mạc Kỳ Hàn lười nhác tựa vào ghế, con ngươi sắc bén đảo qua, mặt lạnh nhạt nói: “Các người gặp qua Tuyết Mạn sao?”
“Không có!”
Hai người trăm miệng một lời, đầu lắc như trống bỏi.
“Vương phi của ta dung mạo như thế nào liên quan gì đến các người? Hỏi nhiều như vậy làm cái gì?” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày lại, mắt lạnh trừng Lâm Mộng Thanh, nhàn nhạt mím môi, “Mộng Thanh, Tuyết Mạn xấu hay là đẹp, ít nhất là nữ nhân, đệ cho dù đẹp hơn nàng bội lần cũng không vừa mắt ta. Nếu như ngày sau đệ thấy nàng, cảm thấy đệ xinh đẹp hơn nàng, ta đây thật muốn xé rách đệ!”
“A, sư huynh, huynh cũng không
thể đối xử với đệ như vậy, tốt lắm, tốt lắm, Vương phi của huynh đẹp,
được chưa? Hì hì, đệ cũng không có hứng thú làm đoạn tụ với huynh, người ta còn muốn sinh con, mà huynh lại không thể sinh.”
“Sao?”
Mạc Kỳ Hàn giơ lên một thanh âm nguy
hiểm, giọng nói Lâm Mộng Thanh dần dần nhỏ đi, tiện đà thể hiện biểu
tình than khóc thảm thiết, “Sư huynh, đệ sai lầm rồi.”
“Khụ khụ, tiểu tử Mộng Thanh, con không nên nói chuyện!” Thiên Cơ lão nhân ho khan một tiếng, đầu để sát vào Mạc Kỳ Hàn: “Hàn tiểu tử a, sư phụ muốn biết giữa Tuyết Mạn nha đầu cùng Ngô Đồng nha đầu, con thích đứa nào hơn?”(độc giả cũng muốn biết :>)
Mạc Kỳ Hàn nhăn mày lại thật sâu, chậm rãi nói: “Sư phụ, ngài không phải thích Hoa Mai bà bà sao? Nếu muốn, đồ nhi có thể
giúp ngài đi làm mai. Hoa Mai bà bà luôn luôn tốt với con, con nếu cố
gắng có thể giúp ngài kết duyên tần tấn!”
“Ha ha ha!”
“Khụ khụ!”
Lâm Mộng Thanh cười như điên, Thiên Cơ
lão nhân đỏ bừng mặt, xấu hổ không biết nên làm gì, lại tức, râu tóc đều bay, dùng sức trừng mắt Mạc Kỳ Hàn mang mặt cười vô tội, cả giận: “Tiểu tử đáng chết dám uy hiếp sư phụ của con, hừ, ta không thèm hỏi, ta tìm
một cơ hội đi nói cho nha đầu Tuyết Mạn, nói con còn có một tình yêu lâu năm, ngươi đối với Liễu Ngô Đồng trung tâm như một, đối với Tuyết Mạn
là đùa giỡn tình cảm!”
“Sư phụ!”
Mạc Kỳ Hàn âm trầm khuôn mặt tuấn tú, “Việc này không thể đùa! Nếu như bại lộ thân phận, con không phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao? Đại ca của con chẳng lẽ phải chết không minh bạch sao, huống chi -”
Giọng nói ngừng lại, buồn bã than nhẹ: “Huống chi Tuyết Mạn cùng Ngô Đồng là không giống nhau. Tuyết Mạn là Vương phi của con, không liên quan đến việc yêu hay không yêu.”
“Ách-”
Thiên Cơ lão nhân cùng Lâm Mộng Thanh hai mặt nhìn nhau, khóe miệng giật giật. Không liên quan đến yêu hay không
yêu sao? Mới vừa rồi còn quan tâm người ta té có bị thương không, lại
còn lòng như lửa đốt chạy tới thiên lao, đến nghỉ ngơi cũng không có.
Hai người trầm tư, tìm tòi nghiên cứu nhìn Mạc Kỳ Hàn cũng trầm mặc, khuôn mặt tuấn tú xuất thần.
Thật lâu sau, Lâm Mộng Thanh rốt cục không nhịn được, trong mắt lóe ra tò mò, “Sư huynh à, sư tẩu của đệ có phải thân thể không khỏe không? Vì sao không cho tẩu uống rượu?”
“Lắm miệng!”
Mạc Kỳ Hàn liếc xéo, không quan tâm.
Nhưng Lâm Mộng Thanh vẫn tò mò, không sợ chết, chế nhạo: “Sư huynh, sư tẩu không thích huynh phải không? Hì hì, đệ nghe được nàng nói nàng có tình cảm với Nhị Vương gia, xem ra huynh không có phần rồi. Trong lòng huynh có Ngô
Đồng cô nương, trong lòng sư tẩu có Nhị ca của huynh, hai người các
huynh người có thể chia tay được rồi!”
“Sao?”
Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn xanh
xao, một nắm tay vung ra, Lâm Mộng Thanh né không kịp, mắt phải bị đánh
trúng, phịch một tiếng ngồi trên mặt đất, kêu rên không thôi: “Sư huynh, đệ lại sai lầm rồi!”
Thiên Cơ lão nhân một tay bụm miệng, nhìn mặt Mạc Kỳ Hàn lạnh như băng, không nín được cười trộm, cũng ngồi xuống xem tình trạng thảm hại của Lâm Mộng Thanh, vừa thấy đã cười ha ha ra
tiếng, đứng lên, cầm gương lại. Lâm Mộng Thanh soi gương, lập tức hét
rầm lên như heo bị chọc tiết: “Sư phụ, mặt con sưng rồi!”
Mạc Kỳ