
g cũng hơi không tỏ được lòng của nàng. Đêm nay nghe được câu kia của Cao thị vệ, bảo Tạ Đoạt Thạch thành toàn các nàng, trong lòng nàng cực kì vui vẻ. Nàng không dám nghe theo tim mình, không dám suy nghĩ sâu xa, nàng sợ, sợ sẽ thất vọng. Quả nhiên đã thất vọng.
Tạ Đằng thấy cả người Diêu Mật cứng đờ, cúi đầu xuống không nhìn hắn, tuy không hiểu tại sao, nhưng vẫn nói tiếp: “Nàng là nàng, tiểu cô cô là tiểu cô. Lúc mới nhìn, quả thực có vài phần giống nhau, nhưng tính cách của hai người không hề giống nhau, rồi sau khi tiếp xúc, ta cảm thấy nàng không giống cô cô nữa.”
“Ừ!” Hiểu! Diêu Mật gật đầu, đại ca đúng là từ chối ta rồi. Lại cúi xuống, lòng hơi ganh tị. Bởi vậy nàng đứng lên, nhún nói: “Nói vậy, ắt hẳn đại ca không cần ta chuẩn bị hành lý, trời cũng không còn sớm, ta xin cáo từ.”
Tạ Đằng thấy bộ dạng cúi đầu rũ mắt cáo từ của Diêu Mật, không khỏi ngạc nhiên. Ta đây đang tâm sự, nói rõ ra trước rồi sau đó mới nhập đề mà? Sao nàng lại cáo từ đi về? Mắt thấy Diêu Mật đã lui về sau vài bước, xoay người muốn đi ra cửa, Tạ Đằng sốt ruột, nhảy lên một cái, dùng thân ngăn cản Diêu Mật lại, hắn nói: “Ta còn chưa nói hết mà!”
“Đại ca không cần nói, ta hiểu rồi.” Trong mắt Diêu Mật nổi lên màn sương, lòng thầm hận bản thân không chịu tranh giành, nhưng đến miệng thì lại nói một cách bình tĩnh: “Đại ca cứ yên tâm, sau khi mọi người xuất chinh, ta sẽ ở lại phủ tướng quân chăm sóc Sử tỷ tỷ và Phạm muội muội cho đến khi mọi người trở về.”
Tạ Đằng thấy sắc mặt Diêu Mật kì lạ, dứt khoát hỏi: “Tiểu Mật, nàng không thích ta phải không?”
Không phải là huynh không thích người ta sao? Màn sương trong mắt Diêu Mật càng lúc càng dày, đưa mắt nhìn về phía Tạ Đằng, trong đôi mắt ngập nước chỉ toàn là uất ức.
“Ta nói gì sai à?” Tạ Đằng dè dặt hỏi.
Diêu Mật mím môi, cuối cùng là hắn có ý gì? Nói ta không giống tiểu cô, lại không chịu cho ta đi.
Theo lý mà nói, hôm nay giúp ta cản kiếm, bây giờ lại chịu theo ta vào phòng, tất nhiên là có thích ta. Nhưng nàng nói vậy là sao? Tạ Đằng quyết định đi đường vòng tra rõ lòng của Diêu Mật, bởi vậy hắn hỏi: “Tiểu Mật thích dạng nam nhân như thế nào?” Nói đi, nói là giống như ta đi.
“Ta thích…” Diêu Mật liếc mắt nhìn Tạ Đằng, tâm trạng buồn bã, không nên thích cũng không được thích, nghĩ cũng đừng nghĩ, để tránh phải đau lòng. Thu lại màn sương dày đặc nơi mắt, nàng hỏi ngược lại: “Đại ca thích dạng nữ nhân như thế nào?”
Nửa đêm, cô nam quả nữ, tiến dần từng bước, hết thảy đã quá rõ ràng, lại còn hỏi nhau thích dạng nam tử nữ tửnhư thế nào làm cái gì? Hai đứa muốn lão già đây tức chết phải không? Ở bên cửa sổ, Tạ Đoạt Thạch vặn ngón tay của mình, như đang nhéo tai Tạ Đằng, tiểu tử đần độn, thiên hạ nào có ai ngu bằng nhà ngươi chứ? Tình cảnh này, còn hỏi cái rắm? Mau đóng cửa, tắt đèn, lăn lên giường, dùng hành động giải thích ngay và luôn!
“Tiểu Mật, nàng chờ một chút, ta xem có người nghe trộm hay không đã.” Tạ Đằng không trả lời Diêu Mật, đột nhiên xoay người đến trước cửa sổ, thăm dò ngoài cửa sổ, thấy không có ai, lúc này mới “Sầm” một tiếng đóng cửa sổ lại. Hắn đóng kỹ cửa, đã thấy Diêu Mật nhấc chân đi ra ngoài, nhất thời không chút nghĩ ngợi, bước nhanh về phía trước, dùng tay kéo cánh cửa, “Sầm” một tiếng đóng cửa rồi đi tới chốt cửa lại, xoay người, đặt tay trên vai Diêu Mật, mắt nhìn vào mắt nàng, thấp giọng nói: “Tiểu Mật, ta thích nàng!”
“Ầm”, Diêu Mật chỉ cảm thấy đầu óc như có cái gì đó nổ tung, máu dồn hết lên mặt, nhưng miệng lại nói: “Nhưng huynh, nhưng huynh nói ta không giống tiểu cô cô!”
“Người ta thích, là nàng, không phải nữ tử giống tiểu cô cô.” Tạ Đằng nửa như ngừng thở, tay nắm thật chặt, kề sát Diêu Mật, từ từ chạm môi vào trán nàng.
Hôm nay nàng đã gặp nhiều kích thích, cả nửa tối cũng chịu không ít giày vò, giờ nghe hắn nói như vậy, vầng trán lại được một thứ ấm áp mềm mại chạm vào, Diêu Mật không thể chịu đựng được nữa, cả người mềm nhũn ngất vào lòng Tạ Đằng.
“Tiểu Mật, Tiểu Mật!” Tạ Đằng gọi lên hai tiếng, ôm Diêu Mật tới vào giường, cởi giầy của nàng ra, đặt nàng nằm trên giường, rồi lập tức vén tay áo bên trái của nàng lên, mở băng gạc ra để xem vết thương như thế nào, thấy vết thương được bôi thuốc chu đáo, lúc này mới yên lòng. Rồi hắn quấn lại băng gạc cho nàng, xuống giường đi rót một chén trà nguội, nâng Diêu Mật dậy đổ vào miệng hai ngụm, thấy nàng mở mắt, mới xoay người đặt chén trà xuống, quay đầu lại, vô cùng rối loạn nói: “Ta biết, nam tử như ta mà biểu lộ, nàng sẽ không chịu nổi kích thích. Quả nhiên, nàng vừa nghe đã té xỉu.”
Diêu Mật: “…”
Thấy hai gò má Diêu Mật như lửa, sóng mắt như nước, kiều mị không gì sánh được, Tạ Đằng vừa nói chuyện đã phải vội vàng dời mở mắt, nhất thời lại nhìn qua, trong lòng có nhiều chuyện muốn nói, nhưng lại cảm thấy không cần phải nói, Diêu Mật ắt hẳn đã hiểu rõ.
Diêu Mật bò dậy, đối diện với ánh mắt của Tạ Đằng, rồi đột nhiên vùi đầu vào đầu gối, không chịu nhúc nhích. Trời ạ, hắn nói hắn thích ta! Ta không nghe lầm chứ?
“Tiểu Mật!” Tạ Đằng thấy Diêu Mật mắc cỡ không dám ngẩng đầu, liền ngồ