
ám, dùng lực đẩy người phụ nữ say rượu đến mức không còn biết nam bắc đông tây gì nữa ra, hắn nhẹ cười ra tiếng, “Lâm luật
sư, mặc kệ em say thật ra say giả, Đường Lưu Nhan tôi không phải người
có thể tùy tiện trêu chọc.”
Dứt lời, đôi chân dài không chút lưu luyến đang định rời đi.
Phía sau lại truyền đến một giọng nói, mềm mại lại có chút yếu ớt, “… Anh giận sao?”
Bàn chân chậm lại, Đường Lưu Nhan nhẹ quay đầu, muốn xem cô đang chơi đùa thế nào.
Chỉ thấy cô vẫn ngồi dưới đất như vậy, kẹp tóc không biết từ khi nào
rơi trên mặt đất, mái tóc dài như rong biển xoã tung vài lọn còn dính
lên khuôn mặt, cô ủy ủy khuất khuất nhìn hắn, nhưng lại có vài phần điềm đạm bộ dáng đáng yêu,
” Người ta chỉ là đói bụng thôi.”
Đường Lưu Nhan chằm chằm nhìn cô thật lâu, sau đó đôi đồng tử sâu thẳm
đột nhiên xẹt qua một tia sáng quỷ dị, bàn chân vừa định đi lại quay
lại, ngồi xuống trước mặt cô, khóe tạo thành một độ cong tà mị, đưa ngón tay thon dài xinh đẹp ra, nâng cằm cô lên, “Thật sự đói bụng?”
Lâm Cẩm Sắt dùng sức gật đầu, đáng thương cười một tiếng, “Đúng vậy.”
Ngón tay dài buông ra, hắn thoải mái ôm lấy cô, khẽ nói vào tai cô,
“Được, anh sẽ cho em ăn no.”Dứt lời, cứ như vậy ôm cô đi đến phòng ngủ
của hắn.
Mặc kệ cô nghĩ gì, muốn gì.
Người nào phóng hỏa, người đó phải dập lửa.
Ừm, hắn không ngại ban ngày ban mặt làm chút “Vận động kịch liệt” đâu .
Đem Lâm Cẩm Sắt không chút phản kháng nhu thuận giống như một chú mèo
con đặt lên giường, động tác của hắn chậm lại, nhưng động tác vẫn rất
thuần thục cởi quần áo của cô, làn da trắng nõn mịn màng từng chút lộ
ra, không khí ái muội tràn ngập dục vọng dần dần lan tràn trong phòng
ngủ …
Đột nhiên cô bắt đầu trở nên liều mạng phản kháng!
Ban đầu đôi mắt khẽ nheo lại mạnh mẽ mở ra, cánh tay và đôi chân của cô không ngừng làm loạn, khiến cho Đường Lưu Nhan không thể không buông
bàn tay đang áp chế cô ra.
Đôi môi mỏng khẽ nhếch, hắn lùi lại phía sau mấy bước, mặt không đổi sắc nhìn bộ dáng say khướt của cô.
Ánh mắt của cô mê loạn, giống như lâm vào địa ngục, thân thể không
ngừng vặn vẹo , lời nói trong miệng rõ ràng hơn, thanh âm thô cứng khàn
khàn, nói năng lộn xộn,
“Vì sao không buông tha cho em… Em sai rồi… Xin lỗi anh, sao anh lại trở về… Vì sao không chịu buông tha cho em…”
Đường Lưu Nhan bước lên lên, chặn đôi môi của cô lại, dùng nụ hôn giam cầm. Nụ hôn của Đường Lưu Nhan mãi mãi là tràn ngập chiếm hữu và mang khí
phách không thể kháng cự, lời lẽ ôn nhu, nhưng cũng không mang chút sắc
thái cảm tình nào.
Nếu là bình thường, Lâm Cẩm Sắt nhất định là sẽ liều mạng chống lại , nhưng hôm nay…
Có lẽ cô thực sự đã say rượu , cô chỉ “ưm” một tiếng, rồi vươn hai tay
ôm lấy cổ hắn, mặc dù không có ý hùa theo, nhưng cũng không phản kháng.
Trong đôi đồng tử thâm trầm màu ngọc lưu ly có một tia nghi ngờ nhanh
chóng xẹt qua, nhưng cánh tay tà ác không hề ngừng lại một khắc, đã
nhanh chóng mở cúc áo, vô tâm dụ hoặc.
“Hic hic…”
Lúc này một tiếng nức nở vang lên, thành công ngăn cản động tác của
Đường Lưu Nhan, mở mắt vừa vặn thấy, ánh mắt của người phụ nữ đó trừng
thật to nhìn hắn, từng giọt nước mắt trong suốt như trân châu rơi xuống
khuôn mặt hoa lệ tinh xảo—— cô khóc rất khổ sở, “Anh bắt nạt em… Các
người đều bắt nạt em…”
Người nào đó sợ hãi một lúc
lâu, lông mi anh tuấn giật giật, đột nhiên buông lỏng cô ra, một tay vẫn đặt trên nệm, nhìn người mới khóc hai câu đã im bặt lại đang nhắm mắt
ngủ say sưa, khóe miệng không thể kiềm chế cong lên.
Khi người này uống rượu chắc không làm được gì rồi.
Thật sự say rượu…
Nếu không, người phụ nữ quật cường này làm sao có thể ở trước mặt hắn mà khóc như vậy?
Khi Lâm Cẩm Sắt tỉnh lại chỉ cảm thấy đầu đau rất đau, toàn thân cũng
đau muốn chết. Đôi mắt mở to hết mức có thể, trong lòng cũng đoán được
đại khái đã qua một ngày, gắng sức muốn khởi động cơ thể, cánh tay mềm
nhũn lại nặng nề mà rơi xuống, ánh mắt mỏi mệt mà nhắm lại như một phản
xạ vô điều kiện.
Đúng lúc cô hối hận vì không kiềm
lòng được mà uống rượu ngày hôm qua, một giọng nói cương trực tràn đầy ý cười vang lên làm cho cô hơi giật mình một chút.
“Dậy rồi cũng không muốn ngủ nữa hửm?”
Trong từ “hửm” cuối cùng đó có sự ôn nhuyễn mang theo một chút sủng
nịnh, thành công làm cho cô toàn thân nổi da gà, bất chấp toàn thân đau
nhức, cô ở trên giường bật dậy, phản ứng đầu tiên chính là cúi xuống
kiểm tra xem quần áo trên người có còn đầy đủ hay không.
Nhưng vừa nhìn thấy lập tức có một tiếng nổ vang lên trong đầu.
Áo ngủ này… không phải là bộ hôm qua cô mặc, hơn nữa ở dưới cổ còn có vài vệt màu hồng kéo dài…
Môi dưới bị cắn thành màu trắng xanh, ngẩng đầu hung hăng lườm người
đàn ông đang ngồi ở đầu giường, cười đến cực hồ ly kia một cái, hắn cứ
tự nhiên thấy cô như vậy mà lợi dụng. Hơn nữa điều làm cho cô buồn bực
hơn là trừ việc sau khi về nhà xúc động đem rượu vang quý của người nào
đó toàn bộ uống vào đến thất thất bát bát thì mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua cô một chút ấn tượng cũng khôn