
lợi hại cao ngạo mà lại trí tuệ thuần lương trước kia bây giờ
càng ngày càng mơ hồ đến mức khiến cô không thể nhìn ra hình dáng trước
kia nữa.
Trong lòng Ngô ưu đột nhiên trào lên một loại đau buồn.
Loại cảm giác này không biết là tốt hay xấu.
Con người luôn trưởng thành, càng trưởng thành thì lớp áo trắng thiện
lương càng mất đi, bắt chính mình phải khôn khéo để tự bảo vệ bản thân…
nhưng Lâm Cẩm Sắt, cô giống như là một đại thụ cây trưởng thành trong
bão táp, bị thương nặng, máu chảy nhiều, miệng vết thương kia dần dần
đóng vảy tạo thành một vết sẹo xấu xí và hung tợn.
Lâm Cẩm Sắt nghe vậy dừng lại, không nói gì nữa.
Chỉ là rất rất khẽ nở nụ cười.
Cô nên nói gì đây?
Cô không phải bông hoa mảnh mai được nuôi ở nhà kính hay ngà voi trong
tháp, cô còn phải đấu tranh sinh tồn, trừ việc bắt chính mình trở nên
mạnh mẽ hơn cộng với một vẻ ngoài kiên cố không phá nổi, cô còn có thể
làm thế nào?
Lâm Cẩm Sắt buồn rầu .
Công việc đã mất, tài khoản ngân hàng bị đóng băng, tuy rằng ngày thường cô không có thói quen hư hỏng hay xa xỉ, nhưng khi tiêu tiền cũng là
tiêu tiền như nước, bây giờ tài nguyên này đứt rồi, nguồn thu nhập lớn
đã mất, cô phải làm sao.
Ở trên giường lăn qua lặn lại nghĩ ngợi thật lâu, ngay khi cô hết đường xoay xở một dòng ánh sáng tràn vào đầu cô!
Quán bar…quán bar.
Món ăn lớn như vậy sao bây giờ cô mới nghĩ ra chứ?
Vừa nghĩ đến đây, Lâm Cẩm Sắt cười tủm tỉm xoay người xuống giường, để
lại mẩu giấy nhớ cho Ngô Ưu, thay quần áo, kéo túi xách đi ra ngoài cửa. Khi đi ra khỏi cửa, Lâm Cẩm Sắt bất ngờ khi thấy Maybach kiêu ngạo phong cách đang tỏa snags ở nơi cách đó không xa.
Còn chưa chờ cô đến gần, cửa xe Maybach bị điều khiển đột nhiên mở ra, một kẻ cơ bắp cao lớn khôi ngô từ bên trong đi ra.
Đó là Hàn Húc.
Không hổ là thuộc hạ của Đường Lưu Nhan, từ chiều ba hôm trước tới giờ, dù thế nào cũng đã mấy chục tiếng đồng hồ, chẳng lẽ hắn luôn ở đây “Ôm
cây đợi thỏ” sao?
… Khả năng này xem ra tương đối lớn nha.
Chỉ thấy sau khi Hàn Húc bước từ trong xe ra, hai tay mở một cửa xe
khác ra, sau đó mặt không chút thay đổi nhìn cô một cái rồi rất tự nhiên chui lại vào trong xe.
Lâm Cẩm Sắt bị một cái liếc
mắt này của khiến cho trong lòng có chút sợ hãi, nắm chặt túi xách trên
vai, cẩn thận kéo kéo làn váy rồi bước vào trong xe, tùy tay đóng cửa
xe.
Hơi lạnh trong Maybach trước sau không hề giảm,
Lâm Cẩm Sắt chỉ mặc một chiếc áo sơmi không có tay màu trắng tơ tằm, vô
cùng đơn giản, cho nên vừa mới vào trong xe đã cảm thấy hơi lạnh phả cả
vào người.
“Địa chỉ.”
Hàn húc lạnh
như băng mở miệng, từ trong đáy lòng Lâm Cẩm Sắt tràn lên một loại cảm
xúc thì ra trong xe cũng không phải là quá lạnh, cô lập tức nói: “Đưa
tôi đến ‘Lan’ đi.”
Trước lạ sau quen, trước đây đã có
hai lần lộ diện cho nên nhân viên lớn nhỏ trong quán bar phần lớn đều
biết Lâm Cẩm Sắt chính là bà chủ của quán bar.
Cho nên khi Lâm Cẩm Sắt đi vào “Lan”, cô đã được đón tiếp bằng cấp tổng thống.
Hai hàng nhân viên thẳng tắp đứng hai bên cửa, cung kính cúi đầu với
cô, “Chào Lâm tiểu thư.” Quản lí nghiệp vụ của quán bar vừa cười đến mức giống như đóa hoa cúc nở rộ, vừa cúi đầu khom lưng dẫn cô đến phòng tài vụ.
Lâm Cẩm Sắt lúc đó có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng mà… Cô cũng rất thích cảm giác cao cao tại thượng này.
Chẳng có ai là không muốn trở thành đối tượng đứng trên đỉnh được mọi
người ngước lên nhìn, cái khác chỉ là tương lai thế nào và sự cố gắng
của bản thân thôi.
Vừa nghĩ đến đây, Lâm Cẩm Sắt không khỏi buồn bã trong lòng.
Chưa cần nói đến cô có bao nhiêu tình yêu với công việc luật sư này,
nhưng, dù sao nó cũng từng là mục tiêu để cô suốt đời cố gắng phấn đấu,
vì thế sự trả giá của cô thế nào thì người bình thường khó mà tưởng
tượng được. Bây giờ tất cả đã trở thành hoa trong gương, trăng trong
nước, thoáng như một giấc mộng.
“Lâm tiểu thư, mời.”
Người quản lí nghiệp vụ khom người đưa tay ra, Lâm Cẩm Sắt gật gật đầu,
đi vào căn phòng tài vụ đã mở cửa.
Một lúc lâu sau, trong phòng tài vụ truyền ra tiếng kêu sợ hãi của cô… “Cái gì? Đây là báo cáo thu vào của tháng này sao? !”
Cô ngồi trước máy tính, nhìn màn hình máy tính trước mặt lóe lên không ngừng, trong mắt là không thể tin được.
Một, hai, ba, bốn… Con số 6 ở đầu tiên nhưng lại là 7 số 0 phía sau!
Quản lí nghiệp vụ sợ, hãi “Đúng vậy, Lâm tiểu thư cảm thấy số tiền thu
vào tháng này vẫn thấp quá sao? Bởi vì quán bar vừa mới vừa khai trương
không lâu, cho nên lượng khách đến cũng không quá nhiều… Vì vậy…”
Lâm Cẩm Sắt bị rung động nói không ra lời.
Một hồi lâu sau, cô mới chậm rãi mở miệng hỏi: “Xin hỏi số tiền này đều là của tôi sao?” Ngữ điệu run rẩy kia, vẻ mặt giả vờ bình tĩnh kia là
cỡ nào giống như nhà nghèo trúng độc đắc chứ…
“Đúng
vậy, trừ tiền lương trả cho nhân viên khoảng 500 vạn và một ít tiền thuế vụ nữa, còn có tiền mua nguyên liệu mỗi tháng…đại khái còn hơn 4000 vạn toàn bộ đều thuộc sự sở hữu của Lâm tiểu thư.”
Lâm Cẩm Sắt hoảng sợ, một tháng thu vào của quán bar