
ã đặt ở trước ngực anh, lại không nỡ đẩy ra, ngược lại dần buông lỏng, vòng ra sau lưng anh, rồi nhẹ nhàng vỗ về.
Cô nói: “Ừ, tất nhiên là không, sẽ không bao giờ bỏ lại anh một mình.”
Vì vậy Trình Lục Dương rất nhanh lại nở nụ cười, cuối cùng ngồi trong buồng điện thoại cùng với cô, chờ cho cơn mưa qua đi. Do uống say, anh dựa vào cửa kính nhanh chóng ngủ thiếp đi, chỉ còn lại Tần Chân vẫn không nhúc nhích nhìn anh, nhìn mái tóc và lông mi ướt sũng, rồi lồng ngực hơi hơi phập phồng của anh.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng bề ngoài của tên độc mồm độc miệng, da mặt dày như bê tông, tính cách xấu xa này quả thật là rất dễ nhìn. Ở một cự ly không gần không xa, cô dùng đầu ngón tay phác họa từng đường nét khuôn mặt anh trong không trung, từ đôi mắt đến chóp mũi, từ môi đến cằm.
Giống như núi tuyết vào mùa đông, có được ánh sáng rực rỡ lấp lánh của mặt trời chiếu rọi.
Giống như tùng bách trên vách núi cao, mặc dù trơ trọi lẻ loi không dễ tiếp cận, lại lấy tư thái hiên ngang kiên cường đứng lặng giữa không trung, khiến cho con mắt người khác phải đui mù.
Cô lẳng lặng nhìn anh, nghe tiếng mưa rơi lộp độp thưa thớt bên ngoài, lại bất chợt có cảm giác thư thái trước nay chưa từng có.
Ở tại nơi này, trong buồng điện thoại chật hẹp bí bách, bản thân cô cũng cảm thấy khó hiểu, vì sao tâm trạng của mình lại có thể thư thái giống như đang ngồi nhâm nhi một ly cà phê buổi chiều vậy.
Giống như mọi áp lực và phiền não đều không cánh mà bay, cô chỉ cần ngồi ở nơi này, nhìn toàn bộ chiếc mặt nạ của người đàn ông bị bóc ra từng mảng một, phơi bày vẻ yếu ớt nhất trước mặt cô.
Nghĩ như vậy, tay cô khẽ động, dừng lại vài giây giữa không trung, sau đó đưa lại gần, thật cẩn thận chạm vào lông mi anh.
Ướt đẫm, giống như giọt sương buổi sớm.
Cô nảy ra ý xấu trượt từ lông mi anh dọc xuống dưới…… Wow, da đẹp thật đấy, cái mũi cũng rất thẳng, đẹp cứ như tranh vẽ vậy!
Chỉ là một hành động trong vô thức, giống như là lòng tò mò trỗi dậy, vì thế sẽ theo ý muốn của mình mà tùy ý làm bậy, dù sao Trình Lục Dương cũng đang say rượu, sẽ không so đo với cô đâu.
Nhưng khi ngón tay lướt đến môi anh thì hình như anh đột nhiên thấy buồn buồn, vì thế túm lấy cổ tay cô, mơ mơ màng màng kéo vào người, Tần Chân cứ thế ngã nhào lên người anh mà không kịp phòng bị.
Cánh tay chống trên hai bên sườn anh, ngực lại áp sát với ngực anh…. Cô vô cùng sợ hãi ngẩng đầu lên, thấy Trình Lục Dương chỉ ngây ngốc mở mắt ra, dùng ánh mắt tin cậy không hề phòng bị nhìn cô, sau đó vừa sợ vừa hoảng hỏi cô: “Làm sao vậy?”
Giống như không hiểu vì sao cô lại đột nhiên chạy đến trên người mình.
Tần Chân ngây người mất ba giây, sau đó nhanh chóng bò dậy, mặt đỏ tai hồng nói: “Mưa ngớt rồi! Đi mau, chúng ta ra ngoài bắt xe!”
Sau đó cô không hề nhìn Trình Lục Dương mà vội vội vàng vàng kéo tay anh chạy ra bên ngoài, vẫy tay, lên xe, toàn bộ hành động đều liền mạch lưu loát. Mà buồng điện thoại ở phía sau hai người dần dần biến thành cái chấm nhỏ, rồi cuối cùng biến mất không thấy.
Trình Lục Dương im lặng ngồi ở bên cạnh cô, giống như một đứa bé ngoan ngoãn, cái gì cũng không hỏi. Mà nơi nào đó trong lòng Tần Chân có lẽ đã biết vì sao trong ba giây thất thần vừa rồi, cô lại không kịp đẩy anh ra.
Bởi vì lúc đó cô đang nghĩ, đôi mắt xinh đẹp như vậy, nếu nhẹ nhàng mà hôn lên, thì sẽ có cảm giác như thế nào nhỉ?
Edit: Gà
Beta: Vi Vi
Đỡ một con ma men người đầy hơi rượu lên trên giường thì phải mất bao nhiêu sức lực, tiêu tốn mất bao nhiêu calo đây?
Tần Chân thật vất vả mới lôi được Trình Lục Dương lên trên giường, còn phải thở hồng hộc mở tủ ra tìm cho anh bộ quần áo sạch sẽ, nếu cứ để nguyên như vậy mà ngủ, chỉ sợ sáng ngày hôm sau anh sẽ được 120 đưa vào bệnh viện.
Trình Lục Dương nằm ở trên giường lẩm bẩm một mình cái gì đó, nhưng Tần Chân lại không để ý anh đang nói gì, bởi vì toàn bộ lực chú ý của cô lúc này đã bị cái tủ với các loại quần áo đủ màu sắc này thu hút.
Tủ quần áo của Trình Lục Dương rất to, sau khi kéo cửa ra, có thể thấy các loại quần áo được phân loại treo ở hai bên. Tần Chân há hốc mồm nhìn lướt một vòng, đỏ cam vàng lục lam tím…. Danh hiệu người con của cầu vồng quả nhiên không phải là hư danh!
Cô nhịn không được bắt đầu tưởng tượng Trình Lục Dương mỗi ngày mặc một màu chạy tới công ty, dọc đường đi nhân viên trong công ty đều lộ ra vẻ mặt đặc sắc, đây đại khái là tổng giám đốc khoe khoang nhất, lòe loẹt nhất mà họ từng gặp.
Buồn cười như vậy, nhưng trong lòng cô lại thấy chua xót, bởi vì khoe khoang lòe loẹt thật ra không phải là ý định của người đàn ông này, có lẽ anh còn khao khát có thể phối màu bình thường hơn ai hết, chỉ tiếc đôi mắt anh không cho phép anh làm như vậy.
Nhìn bộ âu phục màu sắc thê thảm này, cùng với bộ quần áo vì phối màu lung tung mà làm thay đổi hoàn toàn, cô lắc lắc đầu, chỉ lấy một bộ quần áo ở nhà sạch sẽ ra, ném lên người tên đang nằm trên giường kia, “Dậy mau, đi thay quần áo đi!”
Nói xong liền đi ra ngoài, đợi ở cửa mấy phút mà vẫn không thấy bên trong có động tĩnh gì, vì vậy lại đẩy cửa thò đầu