XtGem Forum catalog
Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324400

Bình chọn: 7.5.00/10/440 lượt.

Cao thị lang, lần này đám đạo sĩ kia, khẳng định không dễ dàng gì.

Hạ Hầu thúc thúc trầm ngâm chốc lát, nói: “Hoằng Nhi, thúc thúc có một lời muốn nói, có thể hay không nhường noãn tâm châu cho ta?”

“Được.” Ta dứt khoát nói.

Một bên Ôn Hựu trầm mặc, có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ta.

Hạ Hầu lộ ra ra tươi cười: “Ngươi không hỏi thúc thúc vì sao muốn sao?”

“Thúc thúc cũng không hỏi, ta vì sao cướp noãn tâm châu này!”

Hạ Hầu gật gật đầu: “Một đồ nhi của ta vì bắt hải tặc, bản thân bị trọng thương, châu tử này, là để cứu tính mạng hắn.”

“Châu tử tồi tệ này làm sao so được với tính mạng của một đại hiệp sĩ. Châu tử đang ở trên người tỳ nữ của ta, đêm nay sẽ đưa qua cho ngươi.”

Hạ Hầu thúc có chút vui sướng an ủi, cầm tay của ta, cảm thán: “Giống, thực giống! Trong ngoài đều đẹp, trung can nghĩa đảm!”

Ta có chút thương cảm với hắn. Kỳ thật ta biết, lúc tuổi còn trẻ, hắn vô cùng thích mẹ ta, vốn là thanh mai trúc mã, lại bị cha ta một cước chặn ngang. Chuyện cũ này, là “ vũ lâm phong thanh” năm xưa thường xuyên đề cập .

Hạ Hầu đi xa, Ôn Hựu nãy giờ ôm kiếm đứng ở một bên đi đến trước mặt ta, từ trên cao nhìn xuống nói: “Nha đầu, ngươi hẳn là không quý trọng hạt châu kia đi?”

Ta vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cũng không phải.”

Hắn nhíu mi lại: “Vậy thì vì cái gì?”

Ta ngượng ngùng cười cười: “Nếu ngươi nói cho ta, đám đạo sĩ kia rốt cuộc muốn làm gì ngươi, ta sẽ nói cho ngươi biết, ta vì sao chịu đem châu tử giao cho hắn.”

Hắn biến sắc, nắm lấy kiếm, đầu cũng không quay lại rời đi .

“Ngươi không nói cho ta, ta cũng có thể đi hỏi người khác!” Ta ở phía sau hắn lớn tiếng nói, Tiểu Lam chắc sẽ biết đi.

Thân hình hắn hơi cứng lại, lại trực tiếp thi triển khinh công nhanh chóng lướt đi.

_____________________________

Khi ta trở lại khách sạn, đã là lúc nửa đêm.

Đẩy cửa phòng ra, Tiểu Lam vẻ mặt kinh hỉ, đầy nước mắt nhào tới: “Tiểu thư, cô khiến em lo lắng chết!”

Nàng không tìm thấy ta, từ chỗ Lão Tôn biết ta đến Tiên Quan, nàng lại vào không được. Sau đó nghe nói Tiên Quan bị quan phủ niêm phong, sợ muốn chết.

“Tiểu thư, có phải là cô đi Tiên Quan gây rắc rối, quan phủ đến bắt người?” Nàng nước mắt lưng tròng nói.

“Mẹ nó!” Ta nghênh ngang nằm xuống giường, hôm nay cũng thật mệt mỏi: “Yên tâm, tiểu thư nhà ngươi hôm nay đi làm việc thiện .”

Nàng đang muốn hỏi tiếp, ta chợt nhớ tới xoay người đứng lên: “Tiểu Lam, nam tử như thế nào bắt nạt nam tử?”

“A?” Nàng há to mồm.

“Chính là, nam tử như thế nào khinh bạc nam tử?” Sờ? Hôn? Ôm?

Tiểu Lam trong ánh mắt loé lên tia sáng chói mắt (hủ nữ trá hình), nàng cười mắng: “Tiểu thư, thẹn chết đi, cô như thế nào nói ra được?”

Nàng lại gần, thì thầm một hồi. Ta nghe xong vừa sợ vừa kinh, đỏ mặt tía tai.

Có thể sắc mặt ta rất khó nhìn, Tiểu Lam cân nhắc nửa ngày, hỏi: “Tiểu thư, chẳng lẽ cô ở trên núi gặp được diễm sự?”

“Nói vớ nói vẩn!” Ta chững chạc đàng hoàng mắng.

“Diễm sự” hai chữ này, lại làm cho đầu óc ta lần nữa hiện lên bộ dáng Ôn Hựu lúc bị cột trên giường……

“Tiểu thư!” Tiểu Lam hướng ta thét một tiếng thê lương chói tai: “ Thần sắc của cô thật yindang quá đi!” (Yindang: Dâm đãng—nguyên văn của tác giả.



Ngày thứ hai, hộ vệ của Lâm Phóng lại tới .

“Tiểu Lam, nhận lấy thiệp đi.” Ta hướng nàng nói.

“Tiểu thư, lần này hắn đến không phải đưa thiệp.” Tiểu Lam đem tên hộ vệ kia kéo đến trước mặt ta.

“Chiến tiểu thư, công tử nhà ta mấy ngày gần đây đang bận chuẩn bị cho đại hội võ lâm, nên bảo tiểu nhân tới thông báo một tiếng, sau võ lâm đại hội mới tiếp kiến tiểu thư được.”Tên hộ vệ vẻ mặt đơn thuần chất phác nói.

Lâm Phóng thân thể gầy yếu, còn chuẩn bị được gì cho đại hội võ lâm? Khẳng định lại bị Cố gia đem ra làm chiêu bài dùng.

Ta gật gật đầu: “Đã biết .”

“Công tử sai tiểu nhân đưa tới một ít quà tặng, mời tiểu thư nhận lấy.”

Ta mở ra bao đồ, là một ít quần áo.

Một bộ quần áo màu lam, bộ còn lại màu trắng, cổ tay thêu hoa lá xanh đỏ, dải lụa mềm mại tinh tế. Cả hai đều do loại vải thượng đẳng dệt thành. Còn có mảnh lụa màu đen để thắt lưng.

Váy kia bên dưới cực kỳ rộng rãi, cũng không giống quần lụa mỏng bình thường nhiều tầng tầng lớp lớp, rất thích hợp cho người luyện võ mặc.

Nhịn không được ta liền mặc thử một chút. Vai, thắt lưng, chân… lại cực kỳ vừa vặn, không thừa một phần, không thiếu một phân.

Tiểu Lam một trận kinh hô: “Lâm công tử ánh mắt thật tốt, kích thước không sai tí nào. Tiểu thư, cô hãy tha thứ cho hắn đi!”

Nói thừa, đương nhiên không sai tí nào, hắn ngày đó đã sờ soạng qua rồi còn gì!

Xuất thân sơn dã như ta, chưa hề có được mặc qua quần áo đã đẹp đẽ lại thực dụng như vậy.

Ta nói: “Được rồi, nể mặt ngươi, ta liền tha thứ cho hắn lần này.”

___________________________________

Tên hộ vệ kia đi không được lâu thì lại có người đến đưa thiệp, trên thiệp là nét chữ mạnh mẽ phóng khoáng: “Ôn Kiệu.”

Thái tử con vợ lẽ, Kiến Khang danh sĩ — Ôn Kiệu.

Cũng là cha Ôn Hựu.

Ta khép tấm thiệp lại: “Tiểu Lam muốn gặp Ôn công tử không?”

Tiểu Lam ánh mắt sáng hẳn lên, rất nhanh ném xuống bộ quần áo đang cầm trên tay, gật đầu như