
ngà ngà say, Ôn Hựu so với ta cũng không khá hơn bao nhiêu, đem luôn mặt nạ của ta túm lấy, một người mang hai cái hắn cũng không chê nóng.
Chỉ có công lực sâu không lường được Hạ Hầu Thúc thúc, càng uống hai mắt càng thanh tỉnh.
Kỳ thật, từ khoảnh khắc đầu tiên bước lên thuyền hoa, ta đã cảm thấy kỳ lạ.
Lúc này thừa dịp chếch choáng say, nhịn không được ta liền nói: “Hạ Hầu thúc, không nghĩ đến người cũng sẽ tới sông Tần Hoài.”
Hạ Hầu thúc là hiệp khách chân chính. Hiệp khách như vậy, trong ấn tượng của ta phải là bố y giản thực, thanh tâm quả dục.( quần áo giản dị, ăn uống đơn giản, tâm hồn trong sáng, hạn chế ham muốn).
Không giống Hạ Hầu thúc hiện tại, bỏ đi trang phục võ sĩ, một thân trường bào màu trắng, tay nắm tách trà, dáng vẻ biếng nhác mà thanh thản, còn có mấy phần khí chất của phú quý vương hầu.
Hạ Hầu thúc khe khẽ mỉm cười: “Ta thuở nhỏ, từng cùng mẫu thân ngươi nhiều lần đi qua nơi đây.” Trong mắt, dường như xẹt qua một chút buồn bã.
Không nghĩ đến mị lực của mẹ, trải qua mười sáu năm triền miên không dứt …… Không hổ là mẹ ta.
Có chút không đành lòng nhìn hắn cô độc — không nói điều không vui nữa.
“Hạ Hầu thúc thúc, ngươi vì sao không đi tranh đoạt vị trí Võ Lâm minh chủ?” Ôn Hựu khó khăn lắm mới nói chen vào được.
Hạ Hầu thúc uống một cốc, cất cao giọng nói: “Các ngươi nói, làm Võ Lâm minh chủ, cần nhất là gì?”
“Võ nghệ.” Ta cướp câu trả lời. Ôn Hựu lại cẩn thận trầm mặc.
“Tử Tô, ngươi cũng cho rằng như thế?” Hạ Hầu mỉm cười nhìn hắn.
“Lòng dạ son sắt.” Ôn Hựu nói: “Còn cần mưu lược.” Khi hắn nói những lời này bộ dạng rất giống cha hắn, có chút chính trực, lại có chút kiêu ngạo.
Hạ Hầu thúc hai mắt sáng ngời, khen ngợi nhìn hắn: “Lời này thật giống lòng ta.” Hắn nghiêm mặt, lại nói: “Triều đình hiện nay, an phận tại Giang Đông, thế nhân đều nói, vương trên ngựa nắm thiên hạ. Bên ngoài Đại Tấn, bắc có Triệu quốc, như hổ rình mồi, tây có Thành quốc, chờ cơ hội mà động.”
Hắn bỗng nhiên đứng lên, xúc động: “Thiên hạ rộng lớn như thế, bây giờ võ lâm, không còn giống trước đây. Triều đình hỗn loạn như thế, người nắm giữ chức võ lâm minh chủ, cần có nhiệt huyết dốc hết sức giúp đỡ Tấn Thất! Võ lâm như rắn mất đầu, Võ Lâm minh chủ, phải là người có tài trí mưu lược, mới có thể nhất thống thiên hạ cùng võ lâm chí sĩ!”
Hắn xoay người, hướng về chúng ta: “Ta tự biết, bản thân mưu lược tài trí không đủ, hơn nữa ta cũng đã già. Hai ngươi tuổi còn trẻ, võ công trên giang hồ cũng thuộc hạng nhất hạng nhì, đều võ học kỳ tài. Chỉ mong các ngươi tận trung báo quốc, xây dựng nên công lao sự nghiệp!”
Ôn Hựu đối với Hạ Hầu Dĩnh càng thập phần kính nể.
Ta lòng nhiệt huyết sôi trào lại nở gan nở ruột xen vào tâm tình, run giọng thăm hỏi: “Cái ấy…… Thúc thúc, ngươi thực cảm thấy ta là một võ học kỳ tài?”
Hạ Hầu thúc cư nhiên bị nghẹn rượu, vội nâng chung trà lên uống từng ngụm lớn.
Ôn Hựu bỗng nhiên lại gần bên tai ta nói: “Lỗ tai của ngươi thật biết chọn lời nói để nghe.” Ta nghiêng đầu, liền thấy đôi mắt hắn dưới năm tầng màu của mặt nạ yêu quái, là một đôi con ngươi đen nhánh lóe sáng.
Ôn Hựu bỗng nhiên lại gần bên tai ta nói: “Lỗ tai của ngươi thật biết chọn lời nói để nghe.” Ta nghiêng đầu, liền thấy đôi mắt hắn dưới năm tầng màu của mặt nạ yêu quái, là một đôi con ngươi đen nhánh lóe sáng.
Gần…… Quá gần ……Bỗng…
“Sư phụ!” Một tiếng kêu dồn dập truyền đến, sau đó là một đệ tử của Hạ Hầu Dĩnh đẩy cửa nhỏ của thuyền hoa ra, xông vào.
Ta cùng Ôn Hựu không hẹn mà cùng di chuyển thân thể ra xa, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
“Chuyện gì?” Hạ Hầu thúc thúc nhíu mày.
Đệ tử kia sắc mặt có chút cổ quái quỳ xuống: “Sư phụ…… Cao tiểu thư lại tới .”
Cao tiểu thư?
Ngoài cửa , mặt nước sâu tối mơ hồ có thể thấy được một con thuyền nhỏ dần dần tới gần.
Hạ Hầu thúc vội đứng lên “Loảng xoảng.” Tay áo khẽ động khiến chiếc cốc trên bàn rơi xuống, sắc mặt lại có chút kinh hoảng thất thố.
Kinh hoảng thất thố?
Thiên hạ đệ nhất võ công, đại hiệp của toàn võ lâm – Hạ Hầu Dĩnh lại kinh hoảng thất thố?
Rốt cuộc là vị Cao tiểu thư nào? Lai lịch hẳn là rất lớn đi?!
Nhưng hắn trong nháy mắt đã khôi phục lại bình tĩnh, vẻ mặt nghiêm nghị hướng về chúng ta nói: “Ta chợt nhớ đến mình còn có việc gấp, các ngươi cứ tự nhiên, hẹn võ lâm đại hội gặp lại! Cáo từ!”
Hạ Hầu Dĩnh khinh công tuyệt đỉnh, chớp mắt đã đạp nước đi xa.
“Ôn Tử Tô, Cao tiểu thư là người nào lại có thể đem Hạ Hầu thúc thúc dọa như thế? Ngươi có biết không?” Ta hướng Ôn Hựu hỏi.
Ôn Tử Tô cười một cách cao thâm khó lường: “Nếu như ta đoán không sai……”
“Hạ Hầu đại ca!” Một nữ tử mặt trái xoan, thanh tú thoát tục đứng trước mặt chúng ta, đến khi nhìn rõ bên trong phòng chỉ còn lại hai người mà không phải là Hạ Hầu đại ca của nàng thì thần sắc không che dấu được thất vọng: “Lại chạy!”
Cư nhiên là nữ tử — ở Tiên Quan được cứu ra, con gái của Cao Thị Lang.
Nhìn nàng chẳng qua so với ta lớn hơn một, hai tuổi, như thế nào lại cùng Hạ Hầu thúc thúc?
“Cao tiểu thư? Sư thúc ta nghe nói ngươi tới, liền đạp nước nhanh chóng đi rồi.” Ta cười h