XtGem Forum catalog
Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324442

Bình chọn: 9.5.00/10/444 lượt.

không phải dễ. Hơn nữa hôm nay ta mượn sự hưng phấn của rượu, cùng hắn đấu thật cân sức cân tài.

Hai chúng ta từ trên mặt nước đến trong không trung, nháy mắt đã tung ra mấy chiêu!

Cho đến khi tới gần chiếc thuyền lớn ấy.

Trên thuyền bỗng nhiên xuất hiện một tiếng kinh hô của nữ tử:“Công tử cố gắng!” thanh âm vang vọng cả thuyền lớn!

Ta không kiềm chế nổi tức giận, kiếm trong tay ngưng trệ!

Hắn bỗng nhiên cười lớn một tiếng: “Ngươi thua!” Dưới chân đạp nước càng nhanh hơn, thoáng một cái đã đáp ở trên thuyền. Tính hiếu chiến của ta càng tăng lên, theo ngay sát bên kia. Hắn hướng cột buồm nhảy vọt lên, phía sau lưng có sơ hở!

Ta phi thân lên, dẫm lên trên lưng hắn lao thẳng tới chỗ dây tơ……

Thắng lợi dường như nắm chắc trong tay!

Ngay tại tình huống ngàn cân treo sợi tóc này, một thanh âm quen thuộc thình lình phá không gian yên tĩnh mà đến, ngữ điệu vô cùng thê lương, áp đảo tất cả tiếng ríu rít của đoàn oanh oanh yến yến kia, vang vọng cả sông Tần Hoài:

“Tiểu – thư, cô – không – biết – bơi!!”

Ta ngẩn ngơ.

Trong đầu bỗng nhiên lóe ra một ý niệm không thích hợp thời điểm này: Tiểu Lam nàng vì sao luôn luôn có biện pháp, khiến ta hỗn loạn……vào những thời khắc mấu chốt.

Giọng nói kia lại tới nữa, ta chỉ biết trơ mắt nhìn Ôn Tử Tô hướng về phía dây tơ. Còn mình thì rơi xuống sàn tàu.

Không ngờ bởi vì phân tâm, sơ ý đạp trúng mép thuyền ẩm ướt bóng loáng.

Thực ra, ta không biết bơi……

Cứ như thế oanh liệt ngã vào trong nước.

————–

Ta săn thú, câu cá không gì không giỏi, ta là người mà Hạ Hầu đại hiệp cho là võ học kỳ tài, là võ lâm quật khởi Tân Tú, là người có khả năng tranh đoạt mạnh mẽ cho vị trí Võ Lâm minh chủ.

Nhưng ta lại không biết bơi…khụ…cái vấn đề này thật ra rất khó giải thích.

Cuối tháng chín, nước sông vừa lạnh vừa chát rót vào miệng vào mũi, khiến đầu óc của ta hoàn toàn thanh tỉnh, cũng khiến ta ở trong nước kinh hoảng lo sợ.

“Ùm…ùm…..” Ta mơ hồ nghe thấy tiếng người nhảy xuống nước, là ai tới cứu ta?

Ta chầm chậm chìm xuống dưới nước, dù có nội lực thâm hậu đến đâu, cũng không biết làm sao để thoát thân.

Một bàn tay mạnh mẽ bắt được eo ta, đem ta kéo lên khỏi mặt nước; tay kia, đem cơ thể ta cuốn lấy, ôm vào trong ngực.

Ta lúc này mới đem nước ở trong miệng ho ra.

Phun thẳng vào mặt hắn.

Ôn Tử Tô…… Mang vẻ mặt thâm trầm, nhìn ta.

Chung quanh hình như đang có rất nhiều người kêu la, ta nghe không rõ lắm.

Chỉ thấy dưới ánh trăng cả người hắn bị nước sông làm cho ẩm ướt sắc mặt cũng biết hóa, đặc biệt trong suốt, lại mang vài phần nhu hòa.

Đôi mắt ấy, sáng hơn cả sao ở Kinh Châu.

Kề sát vào bộ ngực ướt át của hắn, mũi ta bỗng nhiên ngửi được thoang thoảng một mùi thơm.

Hắn tựa vào mép thuyền, nói: “Nhận thua đi?”

“Ôn Tử Tô, ngươi một nam nhân như thế nào lại thoa hương phấn!” Hắn hỏi một đằng ta trả lời một nẻo.

Hắn sửng sốt, cắn răng nói: “Ta không có!”

Ta lại không tự chủ nhìn đến miệng của hắn.

Miệng của hắn, dưới ánh trăng, đỏ tươi xinh đẹp, giống miệng yêu tinh.

Ta lầm bầm nói: “Trên miệng còn thoa cả son phấn!”

Hắn trầm mặc không lên tiếng, bỗng nhiên giơ ra một bàn tay, xoa xoa môi của ta: “Ngươi mới thoa?”

“Ta không có……” Ta chưa kịp phản bác thì bỗng nhiên cảm thấy sau lưng trống không, nháy mắt lại sắp chìm xuống.

Trong lòng cả kinh, không tốt! Lại muốn sặc nước ……

Đúng lúc toàn thân ta căng thẳng, hắn lại duỗi tay đem ta kéo lên, hơi có chút đắc ý nhìn ta: “Nói bậy nữa, đừng nghĩ đến chuyện lên bờ. Ta cùng ngươi ở dưới sông chơi cả đêm.”

——————

Lên bờ .

Tiểu Lam đứng đầu tiên trong đám người, mặt đầy kích động tiến lên đón.

“Nhanh lên giúp chủ nhân ngươi thay quần áo, tránh cho ngày sau tại võ lâm đại hội thua trận, lại nói là cảm lạnh!” Ôn Tử Tô hướng về phía Tiểu Lam bỏ lại một câu nói, thoáng cái đã không thấy tung tích.

Nhìn đám người mặt đầy hưng phấn hiếu kỳ dần dần vây quanh, ta than thở, túm lấy Tiểu Lam, học lại Ôn Tử Tô, chạy lấy người!



Quần sơn(dãy núi) xanh biếc nguy nga đồ sộ, cờ trên đài luyện tập võ nghệ bay phất phới, các nhóm quan viên sĩ tộc cao ngạo ngồi ở hai bên khán đài, vô số anh hùng võ lâm cùng dân chúng tụ tập khiến đường đi đến đài luyện võ nghệ chật cứng, nước cũng không lọt qua được.

Tiên Quan vốn là nơi phong cảnh như họa rơi xuống nhạn phong*, nay bị trưng dụng làm sân bãi của đại hội võ lâm, lại là một chuyện tốt.

*Họa rơi xuống nhạn phong: ý chỉ cảnh đẹp hiếm thấy.

Bởi vì trước đây chưa gặp sự kiện lớn quá mức như vậy, khiến cho ta đêm qua phấn khởi cực độ khó ngủ.

Kết quả là hôm nay liền dậy muộn .

Khi đuổi tới nơi, không ngờ đã bắt đầu điểm danh.

“Kiến Khang Như Ý môn, Tiết Phàm Duẫn!” Từ xa ta đã nghe thấy có người xướng tên.

Lại thấy một cái thân ảnh trong không trung xoay ba vòng, ổn định nhẹ nhàng rơi xuống lễ đài, hướng về phía dưới ôm quyền.

“Tiết chưởng môn thật oai hùng!” Dưới đài , một đám nhân sĩ võ lâm đồng thanh tung hô, giống như đã sớm tập luyện tốt .

Tiết chưởng môn ước chừng trên dưới ba mươi lăm tuổi, thân thể cường tráng, khí phách uy vũ. Công phu của hắn thực sự không thể khinh