
người là nhân sĩ võ lâm: Hạ Hầu thúc thúc cùng phương trượng của Kê Minh Tự đức cao vọng trọng.
Tiết Phàm Duẫn, Lâm Phóng, Ôn Hựu mang vẻ mặt bình tĩnh, bốn vị võ lâm nhân sĩ còn lại cùng ta biểu tình ngơ ngác nhìn nhau.
Ta phát giác ra một chút thú vị, đại hội võ lâm lần này, dường như có chút đặc biệt.
Thế nhưng Hạ Hầu thúc thúc lại đồng ý tới làm người bình phán, hắn là đương kim võ lâm chính nghĩa được phong chữ vàng a: Ký lai chi, tắc an chi, thả đi một khán một.(Câu này ta dịch không thoát nghĩa được, đại khái là ca ngợi Hạ Hầu Dĩnh mang lại bình yên cho dân chúng. Mọi người thông cảm¯\(©¿©) /¯)
Công tử Cố gia không có nội lực, nói nửa ngày, chúng ta tuy rằng nghe rõ nhưng dưới đài mọi người lại nghe không được, vẫn mê mang nhàm chán chờ đợi, thế là liền có nhân sĩ võ lâm ồn ào — “Cái gì đều nghe không được, còn gọi gì là đại hội võ lâm?”
Nhìn thấy Cố công tử vẻ mặt lúng túng, ta không khỏi vui mừng .
Lại là thiếu niên trẻ tuổi xướng tên lúc nãy đứng lên, mạnh mẽ chắp tay nói đỡ: “Công tử, giảng giải cho những người thô kệch phía dưới đài này, hãy để người thô kệch như thuộc hạ làm hộ.”
Cố công tử vừa lòng gật đầu ngồi xuống.
Ta có chút không hài lòng, “người thô kệch”?
“Người thô kệch” kia tiếp nhận từ trên tay của Cố công tử quyển tập triển khai, dường như dùng đến toàn thân công lực, thanh âm to lớn đọc: “Cuộc tỷ thí minh chủ Võ Lâm lần này, phân ra năm hạng mục: “Gia thế”, “Học thức”, “Trung nghĩa”, “Võ nghệ”, “Mưu lược”. Mỗi hạng đều phân ra: Nhất, nhị, tam, tứ thứ hạng. Người nào đứng đầu nhiều hạng mục nhất sẽ được chọn làm minh chủ Võ Lâm mới.
Ta cùng bốn vị võ lâm đồng nghiệp kia, trợn mắt há mồm lần nữa. Ba người còn lại vẻ mặt vẫn như cũ không sợ hãi.
Lần thứ hai ta cảm thấy hương vị không tầm thường .
Gần kề, nghe rõ giọng nói của “người thô kệch”, tất cả đều ồn ào một mảnh. Có người cao giọng kháng nghị: “Cũng không phải thi trạng nguyên cho triều đình, đây là việc của võ lâm, cái gì mà bình “Gia thế” với cả “Học thức”?
Những người ở xa tự nhiên nghe không được rõ ràng, có mấy người đồng thanh hô to: “Nghe không rõ! Nghe không rõ!”
“Người thô kệch” vẻ mặt cứng đờ.
Ta nhất thời lại vui mừng, dứt khoát sử dụng công lực, cao giọng nói: “ Vị đại hiệp kia vừa mới nói, cuộc tỷ thí lần này chia làm năm hạng……” Ta đem lời nói của hắn lặp lại một lần.
Nơi xa mọi người nghe được rõ ràng, đồng thanh nói: “Đa tạ Chiến nữ hiệp!”
Cũng có người hô: “Đổi một người nội lực thâm hậu tới đây truyền lời, các gia gia nghe không rõ ràng!”
“Người thô kệch” trên mặt rất là khó coi.
Ta dương dương tự đắc.
Lại nghe thấy một giọng nói lành lạnh: “Còn chưa bắt đầu tỷ thí, ngươi đã đắc tội Cố gia, ngươi xem ngươi tới đây để chơi sao?”
Ta nghiêng đầu, liền thấy Ôn Hựu vẻ mặt khinh bỉ nhìn ta.
Phẫn hận!
Lại thấy Hạ Hầu thúc thúc đứng lên, thật yên lặng nói: “Chư vị hảo hán, xin hãy nghe Hạ Hầu Dĩnh ta nói đôi lời.”
Cũng không thấy hắn nói nhưng thanh âm lại truyền khắp tất cả Lạc Hà phong, mơ hồ có tiếng vang chấn động dãy núi.
Bên dưới nháy mắt lặng ngắt như tờ.
“Trăm năm qua, Giang Đông võ lâm anh hùng xuất hiện lớp lớp, đến hôm nay, lại như trước năm bè bảy phái, dám hỏi các vị anh hùng, đây là vì sao?
Bây giờ cục diện chính trị rung chuyển, tây, bắc các quốc lòng lang dạ thú, ý đồ xâm chiếm, người trong giang hồ đến cả nữ nhân Đại Tấn ta đều khổ cực tập võ là vì đâu vậy? Làm minh chủ võ lâm không phải để thăng quan tiến tước, không phải chỉ lo cho thân mình, cũng không phải tranh đoạt địa bàn cùng địa vị, tại thời thế loạn lạc này, việc cốt yếu là giúp đỡ giang sơn đại Tấn, bảo vệ Giang Đông cùng ngàn vạn dân chúng! Ấy mới đích thực là Giang Đông hiệp khách, là anh hùng!”
“Hay!” Hạ Hầu đại hiệp lời nói thật trí lý!” dưới đài mọi người nghe đều nhiệt huyết sôi trào.
“Hiện nay thời thế loạn lạc, chẳng lẽ có võ nghệ cao cường, là có khả năng quản lý tất cả mọi việc trong giang hồ sao? Một trăm hai mươi năm trước, bắc hiệp Gia Cát Cẩn, độc lai độc vãng, võ nghệ ngạo thị thiên hạ quần hùng, giành được vị trí Võ Lâm minh chủ, sau lại bị mười bốn môn phái hợp lực chống lại giết ở trong nhà; Bốn mươi lăm năm trước, Lâm gia Võ Lâm minh chủ Lâm Đông Kiền, giành được chức Võ Lâm minh chủ, lại hữu dũng vô mưu, bị kẻ gian mê hoặc, ngộ sát trung thần, phạm sai lầm lớn, thiếu chút khiến Lâm gia diệt môn. Đương kim võ lâm, chỉ dựa vào võ nghệ, căn bản vô lực khống chế! Ta đã cùng Cố công tử và các vị đại nhân sau khi thương nghị, mới quyết định cho thêm ‘Gia thế’,‘Học thức’,‘Trung nghĩa’,‘Mưu lược’ bốn hạng. Chính là tuyển ra một người chân chính có dũng có mưu, anh hùng, nắm giữ võ lâm! Các vị, còn có dị nghị gì không?”
Đài dưới mọi người nhao nhao thảo luận, rồi cũng an tĩnh lại.
Cuối cùng, Hạ Hầu thúc thúc không nói nữa mà để cho đệ tử truyền lời,“Người thô kệch” trừng ta một cái, đi xuống võ đài. Cố công tử kia liếc nhìn ta, sắc mặt bình tĩnh.
Vòng đầu tiên, đánh giá “Gia thế”.
Vòng đầu tiên, đánh giá “Gia thế”.
Cố công tử vẫn có chút thương hương tiếc ngọc, liền cho người mang tới bảy ch