
lên mặt cô, sau đó quấn cô vào khăn, bế ra ngoài.
Tiểu Tiệp cứ khóc mãi, cơ thể khẽ run lên dưới chiếc khăn, Tấn Tuyên vội vàng
kéo chăn đắp lên người cô.
Nhưng cả người ướt sũng, quần áo đều dính sát vào, da thịt nóng hầm hập bị quấn
lại càng khiến cô khó chịu hơn, mà sự ấm áp do tấm chăn mang lại như phụ họa
thêm cho cơn nóng trong người như thể đổ thêm dầu vào lửa, Tiểu Tiệp dùng cả
tay chân cố sức đá văng tấm chăn trên người ra.
“Tiểu Tiệp, đừng phá nữa.” Tấn Tuyên bất lực giữ chặt tấm chăn, luống cuống
nhìn gương mặt đau khổ của cô.
“Nóng quá, nóng quá.” Hai tay vùng ra khỏi chăn, ra sức gỡ nó ra, cô không cần
đắp chăn, nóng quá, khó chịu quá.
Tấn Tuyên đành kéo chăn ra, Vu Tiệp bỗng dưng được giải phóng, thoải mái nằm
vật ra giường, chiếc khăn trên người cô đã bị tuột ra, để lộ đôi chân dài dính
sát vào lớp quần ướt.
Tấn Tuyên vội vã nhìn đi nơi khác, hít thở thật sâu, cố gắng đè nén mọi xúc
động trong lòng, xông vào nhà tắm.
Khi Tấn Tuyên quấn một chiếc khăn tắm ra ngoài, đã
nghe thấy trên giường vẳng đến tiếng rên rỉ mơ hồ. Anh vội vã nhìn kỹ, Vu Tiệp
đang kéo rách quần áo của mình!
“Tiểu Tiệp!”, Tấn Tuyên chồm đến, kéo tay cô ra, thấy sắc đỏ bừng bừng trên mặt
cô không hề bớt đi chút nào sau khi bị kéo vào nhà tắm dội nước, mà lại càng đỏ
hơn, trời ạ, cô ấy đã uống thuốc gì vậy? Mà lại hưng phấn lâu đến thế! MK, nếu
để anh biết là đứa nào thuốc cô, anh sẽ đánh cho hắn tàn phế mới thôi.
Vu Tiệp cảm thấy toàn thân bị cuốn chặt, trên người như thể bị dính một lớp sơn
nhơm nhớp, dính vào rất chặt, khiến cô thấy rất khó chịu, chỉ muốn xé rách lớp
sơn đó quách cho rồi.
Nhưng, tay cô đột ngột bị một bàn tay mát lạnh nắm rất chặt, da thịt mát mẻ
trượt qua hõm cổ, cảm giác tiếp xúc thoải mái đó khiến cô rúng động, dễ chịu
quá, đừng đi mà, đừng bỏ đi. Cô chụp lấy bàn tay mát lạnh đó, đặt lên cổ mình,
thích cảm giác này quá, ngọn lửa trong người thoáng chốc như giảm đi rất nhiều.
“Tiểu Tiệp!” Tấn Tuyên rụt tay lại như bị điện giật, da thịt cô nóng hừng hực,
cảm giác trơn nhẵn khi tiếp xúc khiến tâm thần anh như chu du chín tầng mây,
anh vội vã định thần lại, Tiểu Tiệp bây giờ không được tỉnh táo, anh không thể
nghĩ bậy bạ được.
Vu Tiệp cảm thấy vô cùng hụt hẫng, mới có được chút cảm giác mát lạnh, thế mà
chớp mắt đã tan biến, cô mơ màng mở mắt ra, lờ mờ nhìn thấy người trước mắt,
gương mặt ấy như gần như xa, một lúc là Tấn Tuyên, lúc sau lại là Trịnh Phong,
cứ biến hóa liên tục.
“Đừng đi.” Cảm nhận thấy người bên cạnh định bỏ đi, Vu Tiệp chồm người dậy, ôm
choàng lấy người đó. Cô tham lam áp mặt lên lớp da thịt mát mẻ ấy, không ngừng
cọ xát, thoải mái quá, bàn tay cũng sờ soạng lung tung trong cơn mê loạn.
“Tiểu Tiệp, dừng tay!” Tấn Tuyên giật mình phát khiếp, hét lên, nhưng bàn tay
nhỏ nhắn bướng bỉnh của cô vẫn đang chu du trên người anh, mặt cô cũng cọ xát
liên tục vào ngực anh, da thịt ban nãy vừa được dội nước mát mẻ bây giờ bừng
nóng, tiếp xúc vào nhau như những ngọn lửa nóng bỏng. Nhưng Tấn Tuyên càng muốn
vùng thoát ra thì Tiểu Tiệp càng ôm chặt hơn, vẻ như sợ anh đi mất.
Hai người quấn lấy nhau lăn ra giường, Tấn Tuyên ngã đè lên người cô, sức nặng
cơ thể ập xuống khiến Tiểu Tiệp khẽ rên lên một tiếng, đôi mắt mơ màng nửa nhắm
nửa mở, sóng mắt gợn lên nét yêu kiều không thể tả nổi, Tấn Tuyên lầm bầm rủa
thầm rồi nhìn tránh sang nơi khác, cố gắng đè nén cơn xúc động trong lòng,
nhưng phản ứng của cơ thể vẫn xuất hiện rất chân thực, anh có phản ứng rồi!
Tiểu Tiệp lại chẳng hay biết gì, khóe môi nhướn lên, ôm choàng lấy cổ anh, đôi
môi cứ đi du lịch trên cổ anh, phần mềm mại phía trước ngực cứ thỉnh thoảng
chạm vào ngực anh, cô quá yêu cái cảm giác mát mẻ này, so với hơi nóng trong
người, làn da mát mẻ ấy giống như trong phòng tắm hơi được đặt mấy khối đá lạnh
vậy.
Tấn Tuyên đau khổ nhắm nghiền mắt, vất vả thốt ra từng chữ: “Tiểu Tiệp, em cứ
như vậy thì anh không bảo đảm em sẽ toàn vẹn ra khỏi nơi này đâu!”
“Tấn Tuyên!” Khóe môi Tiểu Tiệp khẽ nhướn lên, tên anh bay ra khỏi đôi môi xinh
xắn của cô.
Tấn Tuyên rúng động toàn thân! Không được, tuyệt đối không được! Bây giờ cô ấy
không tỉnh táo, nếu làm hại cô ấy, ngày mai anh sẽ chết không toàn thây! Anh cố
gắng giằng ra, đẩy Tiểu Tiệp ngã lăn ra, còn anh thì nhảy nhổm ra khỏi giường.
“Tấn Tuyên! Tấn Tuyên!” Tiếng nói mang vẻ đau khổ của Vu Tiệp lại vang lên, mềm
nhũn yếu ớt, như một chiếc lưỡi câu níu lấy trái tim anh, gương mặt cô lộ rõ vẻ
thất vọng cùng cực, đôi mắt mơ màng nhìn anh.
MK! Anh thua rồi!
Tấn Tuyên bực bội rủa thầm, chạy vào nhà tắm lấy một chiếc khăn tắm sạch thật
to, kéo chiếc khăn trên người cô ra, mắt nhìn đi nơi khác và cởi sạch quần áo
trên người cô, lấy tấm chăn to quấn lại, rồi bế bổng cô lên đặt sang một chiếc
giường khác, kéo chăn ra. Vừa rồi thân thể cô ướt đẫm đã làm ẩm chiếc giường
nằm ban đầu. Anh nghiến răng, rồi cũng chui vào trong chăn với cô.
Tiểu Tiệp tự động áp sát lại gần, bàn tay nhỏ sờ soạng dịu dàng lên phần da
thịt trước ngực anh, đôi môi c