XtGem Forum catalog
Mọi Người Đều Nói Ta Biến Thái

Mọi Người Đều Nói Ta Biến Thái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322783

Bình chọn: 9.00/10/278 lượt.

Có thể nói, trong trí nhớ của hắn không hề có ta.

Nhưng cũng không trách được, dù sao cũng chỉ là tình cờ gặp gỡ. Đối với hắn, cùng lắm ta chỉ là một vị khách qua đường.

Một vị khách qua đường vội vã, tựa như thủy triều lên xuống, như trời đất lúc mưa lúc nắng, hoa nở hoa tàn.

Thời gian quen biết Quách Tiểu Bảo, ta còn chưa biết đến sự tồn tại của Nghiêm Tử Tụng.

Nhưng mỗi ngày ta đều đi theo, hỏi Quách Tiểu Bảo có đồng ý làm bạn với ta hay không.

Ta nghĩ, nghị lực của ta rất kiên cường, gió táp mưa sa cũng không sợ.

Nói nhảm một câu, Quách Tiểu Bảo rất nhanh chóng trở thành hotboy mới nổi ở Hoa Gia:

Đẹp trai, hơn nữa thành tích lại luôn cầm cờ đi trước.

Lúc đó, tâm tính ta rất thuần khiết, cùng lắm cũng chỉ muốn hắn trở

thành thế lực nòng cốt của câu lạc bộ biến thái. Nghĩ thầm, nếu như hắn

thành danh, có thể sẽ tạo cho câu lạc bộ của chúng ta một sức ảnh hưởng

rất lớn!

Liền nhịn không được cười trộm.

Quách Tiểu Bảo trông thấy mặt ta tràn ngập ý cười chân thành thì nổi

điên, rốt cuộc hỏng bét, ngửa mặt lên trời hú dài: ―A a a, bạn đừng có

quấn lấy tôi nữa!‖

Ta lơ đễnh, hai mắt sáng lên, cười nói: ―Quách Tiểu Bảo, bạn đồng ý làm bạn với tôi nha!‖

―No! Tôi nói ―No‖ bạn nghe không hiểu sao?‖ Hắn rống.

Ta làm bộ tán thán, nghiên cứu hình dạng hiện tại của hắn một hồi, chớp mắt mấy cái rồi cười:

―Nghe không có hiểu.‖

―Biến thái!‖ Hắn rốt cuộc không thể giữ vững hình tượng được nữa, bỏ chạy.

Trước ánh mặt trừng to, miệng há hốc của mọi người, ta chậm rì rì đuổi theo, cảm thán:

―Tuổi trẻ thật tốt.‖

Nhưng vài ngày sau, ta nghe những người khác nói rằng, ta điên cuồng yêu Quách Tiểu Bảo.

Nhưng thật ra, bọn họ không ai hiểu ta. Ta chỉ đang tranh thủ sự hứng thú trong tình cảm của mình mà thôi.

Chỉ có điều, tranh thủ hứng thú trong tình cảm với Quách Tiểu Bảo vẫn không đủ để khiến ta nổi tiếng. Điều chân chính khiến ta nổi danh, ta

đoán chừng, bởi vì sự kiện thi trắc nghiệm.

Lần đầu tiên thi tiếng Anh, lần đầu tiên làm bài thi trắc nghiệm.

Nhìn thấy khắp nơi đều là ô vuông, ta tự dưng hưng phấn. Thật sự chăm chú nhận thức, tô đen toàn bộ tất cả ô vuông. Mãi đến khi bốn trăm cái ô vuông đều được tô đen thui, ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Kết quả, tất nhiên là giáo viên của chúng ta toàn thân run rẩy. Thầy

biểu diễn bài thi trắc nghiệm thân thiết của ta trước mặt mọi người,

phát biểu thao thao bất tuyệt.

Bản thân bất đắc dĩ bị chế diễu như một đứa đần độn, chờ đợi cơ hội trở mình. Mãi đến khi bài thi thứ hai được điểm tối ta, ta biết, thời hãnh diện chân chính, rốt cuộc đã đến rồi.

Lần thi thứ ba, ta không chút do dự, điền bài trắc nghiệm thành một

hình trái tim, để biểu đạt lòng kính yêu cùng tôn kính của ta đối với

giáo viên.

Từ đó, nhất cử thành danh* (nổi tiếng chỉ nhờ vào một hành động)!

Kết quả là, ba bài thi trắc nghiệm trước sau của ta được lưu truyền

quảng bá rộng rãi đến từng học sinh ở Hoa Gia. Chỉ với ba lần, ta rốt

cuộc đã được lưu danh muôn đời!

Câu chuyện cuối cùng cũng có một cái kết vui vẻ.

Ta mới phát hiện, khoảng thời gian này vẫn chưa đủ để giữ gìn hứng thú trong tình cảm của ta.

Tự nhiên ảo não không ngớt. Dù sao ảnh hưởng của ta đối với Quách Tiểu Bảo, vẫn còn chưa đủ khắc sâu.

Khắc sâu đến khắc cốt ghi tâm.

Nhưng khi ta đang muốn làm cách mạng lần thứ hai, có một người tên là Vương Đình Hiên đến, nói muốn làm bạn với ta.

Nói là, đã quan sát ta rất lâu.

Nhìn hắn lúc đó cái mặt cười đến là ôn nhuận, ta cười cảm thán: ‗Quả nhiên, cường nhân nơi nào cũng có‘.

Ta mỉm cười ngọt ngào, liên tục gật đầu, rồi nói: ―Đi, chúng ta đi tìm Quách Tiểu Bảo!‖

***

―Quách Tiểu Bảo!‖

Nhìn thấy hắn từ xa, ta liều mạng vẫy tay, thưởng thức hứng thú trong tình cảm của mình.

Hắn vốn đang đứng ở đó, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống

người hắn tựa như tổ ong vò vẽ, làm cho người ta từ xa nhìn lại, cảm

thấy không thể không thưởng thức hắn.

Nhưng chỉ sau một khắc, hắn trở nên ưu thương, vừa kinh hô vừa bỏ chạy, vừa quay đầu một góc bốn mươi lăm độ nhìn ta…

Hắn tay chân mau lẹ, toàn thân căng tràn sức thanh xuân, còn nhiệt tình hướng về ta la lên:

―Đến bắt tôi đi, đến bắt tôi đi!‖

Chỉ có điều, vì sao ta đột nhiên cảm thấy, hình như đã nhìn thấy tình cảnh này ở đâu rồi thì phải?

―Bán cao!‖ Đột nhiên ý thức được điều gì đó không đúng, ta nghiêm mặt, hô một câu.

Vương Đình Hiên nhìn ta với ánh mắt khác thường, nhưng hắn rõ ràng

rất bình tĩnh, còn thoải mái nói với ta: ―Không sao, chắc là hắn bị sự

chủ động của em dọa rồi.‖

Sau đó ôn hòa cười cười: ―Xem ra em không hề bị sự chủ động của tôi làm sợ.‖

Ta chăm chú quan sát nam sinh trước mắt, tinh tế gặm nhấm ý tứ trong

lời nói của hắn, rốt cục lắc đầu quầy quậy, thở dài một hơi, ―Là lỗi của em.‖

―…‖ Hắn cười. ―Là sao?‖

―Bây giờ hắn càng ngày càng giống người bình thường.‖

―Hắn vốn là người bình thường…‖ Hắn bình thản nói toạc ra.

Hắn vốn là người bình thường…

Hắn vốn là người bình thường…

Sai! Không phải như thế!

Biến thái, tuy được chia thành hai loại là bẩm sinh và hậu sinh* (Bẩm sinh: Vừa sinh ra đã biến