
thái – Hậu sinh: Sinh ra bình thường, sau đó
nhờ rèn luyện mới trở thành biến thái).
Nhưng cái gã tự kỷ này, nếu không phải là biến thái chân chính thì sẽ không thể làm ra tình trạng này!
Thế nhưng giờ khắc này, ta đột nhiên chần chờ, tinh tế suy nghĩ ——
Từ ngày ta bám riết lấy hắn, hắn đã lâu rồi không còn soi gương nữa
Hắn thậm chí cũng không tìm kiếm hình ảnh bản thân trong mắt ta, bởi vì hắn một mực trốn tránh tầm nhìn của ta…
Vừa rồi hắn còn kinh khủng vạn phần bỏ chạy. Bước đi hình chữ S chứ không phải một đường thẳng tắp…
Hắn thậm chí, có vài phần chật vật…
Chân chính biến thái, hẳn là không quan tâm hơn thua, hẳn là bình tĩnh như thường!
…
NO!
Ta kinh ngạc ôm mặt, chán nản ngồi sụp xuống, bóng ma bao phủ, vòng tròn oán niệm xoay quanh…
Có đúng là ta đang cản trở một tên biến thái phát triển?
Vương Đình Hiên trông thấy ta quá lưu luyến, hình như muốn an ủi một phen.
Ta chậm rãi nhìn hắn một cái, lắc đầu cự tuyệt, tự đáy lòng phát sinh cảm khái. ―Chúng ta làm được biến thái, thực sự không dễ dàng chút
nào.‖
Thái độ quá mức sẽ bị người ta nói là điên, còn quá kín kẽ thì người
ta lại không biết ngươi biến thái. Còn phải cẩn thận tránh bị người khác hiểu lầm là ngu ngốc. Hơn nữa còn gây thù khắp nơi, bác sĩ tâm lý sẽ
bắt ngươi tiến hành tẩy não bất cứ lúc nào…
Nhất là loại hậu sinh, nếu không cẩn thận sẽ biến thành bệnh tâm thần.
Sau đó Vương Đình Hiên nhìn ta, đột nhiên bật cười thành tiếng.
Ta lườm hắn: ―Thế nào, thấy em không giống sao?‖
―Không phải…‖ Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, ―Chỉ là, thấy em rất dễ thương…‖
―…‖ Nhìn dáng vẻ tươi cười của hắn, ta đột nhiên trước mắt sáng ngời, ―Anh tên là Vương
Đình Hiên?‖
―Ừm.‖
―Có hứng thú muốn vào hàng ngũ của chúng em không?‖
―Được.‖ Không ngờ hắn không hề cự tuyệt.
Một chữ ―Được‖, ta bắt đầu chân chính nhận biết hắn.
Trên thực tế, ta sai rồi.
Một thằng con trai mười bốn tuổi đã biết cách che giấu bản thân, sẽ không để ngươi chân chính nhận biết hắn.
Ta hưng phấn nói cho hắn biết, ta đang tìm cách thành lập câu lạc bộ biến thái.
Nhưng cùng lắm cũng chỉ toàn những cách tầm bậy.
Hắn cười cười, nói như vậy quá đường hoàng, trái lại sẽ khiến cho
những nhân sĩ biến thái chân chính khinh bỉ. Sau đó lại nói với ta, làm
vậy rất mất thân phận.
Một biến thái chân chính, không bao giờ nói mình biến thái.
Cảnh giới biến thái cao nhất chính là: Người khác không dám nói ngươi biến thái, nhưng cứ nghĩ đến ngươi là toàn thân rúng động.
Nhìn thấy hắn tuổi còn nhỏ mà nói về chuyện này với dáng vẻ tươi cười thanh nhã chân thành, ta sùng bái tôn hắn là: Đại thần!
Ta quả nhiên còn quá non nớt!
Cũng hiểu được thế nào là trẻ người non dạ. Từ đó trở đi, hắn nói cái gì ta liền làm theo cái đó.
Chúng ta, núp dưới chiêu bài công khai là hội học sinh, bí mật thành lập tổ biến thái hai người, cấp tốc tổ chức hoạt động ngầm.
Ta nghĩ cuộc đời của ta, có lẽ đã có mục tiêu mới rồi.
Nhưng về sau ta lại nghĩ, nếu như ban đầu không phải ta quá mức đường hoàng thì có lẽ, người này cũng không chủ động tìm đến kết bạn với ta.
Và có lẽ, cuộc đời này đã đi theo một hướng khác rồi.
Còn trong cuốn nhật ký rất hiếm khi lôi ra viết kia, ghi chép một số chuyện hết sức lông bông của tuổi trẻ.
OS:
Có phải bạn đang chán ghét làm người bình thường?
Có phải bạn không muốn giống người bình thường?
Muốn gia nhập hội để trổ hết tài năng?
Bây giờ, xin được giới thiệu một phương pháp nhanh chóng nhất, hiệu quả nhất:Trở thành
Biến Thái!
Biến Thái, hiện nay là phương pháp nhanh chóng và hiệu quả nhất để
trở nên khác hẳn người bình thường. Hơn nữa, chuyện gia đã cho rằng, so
với người điên, kẻ ngu si, đứa đần độn thì biến thái có ý nghĩa hơn hẳn. Nếu như bạn là người từ ba tuổi trở lên, tám mươi tuổi trở xuống, hiện
tại đang học ở Hoa Gia, chẳng bao giờ trở thành tiêu điểm của mọi người
thì
Biến Thái là sự lựa chọn chính xác nhất.
Tôi là Tương Hiểu Mạn, xin mời đến gia nhập hội học sinh của chúng tôi!
Hãy trở thành Biến Thái ngay hôm nay!
Ngày ta gặp gỡ Nghiêm Tử Tụng là một ngày mưa to tầm tã.
Hạt mưa giống như chuỗi hạt trân châu bị đứt, loạch xoạch không ngừng. Toàn bộ thế giới đều chìm trong làn nước.
Mây đen đông nghịt một vùng, âm trầm đáng sợ. Hệ thống thoát nước của thành phố hiển nhiên đã bị táo bón. Nước dâng lên, tràn khắp các con
đường. Tất cả đều bị nhấn chìm trong nước, ướt sũng.
Ta ngồi trên xe buýt, anh dũng chọn một vị trí gần cửa sổ, đờ mặt ra nhìn trời mưa.
Không phải nói chứ cả ngày hôm nay xui xẻo muốn chết.
Đầu tiên là sáng sớm tỉnh dậy đã thấy bạn thân ghé thăm (có kinh).
Sau đó phát hiện quần lót ta phơi trên sân thượng bị gió thổi bay đi đâu mất.
Nhắc đến phương hướng mới nói, chúng ta phát minh ra kim chỉ nam,
nhưng mỗi khi bị thất lạc cái gì, dù có tìm đỏ mắt vẫn không biết đâu là hướng bắc. Kỳ thực rất mâu thuẫn.
Mở ngăn tủ, băng vệ sinh chẳng còn lấy một cái. Hôm trước rõ ràng là
ta còn gom về một đống lớn… Mồ hôi chảy ròng ròng. Hóa ra, mẹ ta còn
chưa đình kinh, cũng chưa tới thời kỳ mãn kinh.
Vậy sao tâm tình bà lại bấ