
Nếu như chính anh tìm người quen sửa xe mà nói, cũng không tới 1,5 vạn là có thể làm xong. Cũng không thể trách Lê Chương Vi, thứ nhất cô là người ngoài ngành không biết chút gì, thứ hai cô sang trọng cao quý như thế, nếu như anh là người sửa xe mà nói, thấy một người như vậy tới cửa chịu chết, không chém cô mới là lạ.
Chỉ có thể trách mình không may mắn, trong thời gian này nên tìm một ngôi chùa mà bye bye thôi.
"Em đã nói, tiền sửa xe anh không phải trả lại."
Bị mắng ngu ngốc, Lê Chương Vi tuyệt không khổ sở, ngược lại còn có chút vui vẻ, cảm giác ở cùng Ngô Hiếu Thiên hình như kéo gần thêm một chút.
"Như vậy sao được? Chuyện tiền bạc, phải rõ ràng mới được!" Ngô Hiếu Thiên có chút bễ nghễ (ví với sự kiêu ngạo) nhìn cô: "Người như cô là thiên kim đại tiểu thư, sao mà biết được kiếm tiền rất khổ cực chứ? Dựa vào tiền tiêu vặt ba mẹ cho, tùy tiện tiêu xài, nếu tôi là cha cô, nhất định sẽ hung hăng đánh cô một trận!"
Nhưng anh làm việc khổ cực trong nửa năm ở cửa hàng thịt bò bít tết, mới đủ tiền mua chiếc xe second-hand kia, hiện tại cô mắt cũng không nháy một cái liền bỏ tiền ra sửa xe, anh phải làm hơn nhiều tháng gom góp lại mới trả lại được cho cô số tiền đó.
Thế giới này, thật không công bằng!
"Đáng tiếc, anh không phải là ba em, hơn nữa, em cũng không phải tiêu tiền loạn, chiếc xe kia là tâm can bảo bối của anh, coi như tốn gấp đôi phí sửa chữa cũng đáng giá . . . . . ."
"Kỳ quái, đó là xe của tôi, cũng không phải là xe của cô, cô nhiều chuyện cái gì?" Bị anh nói như vậy, Lê Chương Vi bực mình mím môi, giống như là cô quyết tâm làm một việc gì đó quan trọng, Ngô Hiếu Thiên thấy vẻ mặt cô kinh ngạc, không nhịn được hừ cười một tiếng. Lúc ở bệnh viện thời anh luôn bị cô làm cho tức giận thiếu chút nữa nội thương, hiện tại không có những người không liên quan kia giúp đỡ thay cô rồi, cuối cùng anh cũng có lúc mở mày mở mặt rồi!
Có thể làm cô tức giận đến nói không ra lời, anh thật là thông minh mà!
Đột nhiên Lê Chương Vi đứng lên, ánh mắt dừng lại trên người Ngô Hiếu Thiên.
Ngô Hiếu Thiên còn tưởng rằng cô sẽ giống như lần trước ngày nào đó ở trong phòng bệnh xoay người rời đi, nào ngờ cô lại đi tới chỗ ngồi của anh.
Khoảng cách cũng không quá xa chỉ có mấy bước, Ngô Hiếu Thiên trợn mắt há mồm cho đến khi cô ngồi xuống cạnh mình, mới phản ứng mà gào lên với cô: "Cô làm gì thế?"
Thật ra khi cô ngồi xuống bên trái của anh, ngồi gần như vậy với anh cũng không có gì đặc biệt cả.
Lúc cô đi tới, mùi hương trên người cô nhất bay tới mũi anh, Ngô Hiếu Thiên thở hốc vì kinh ngạc, muốn coi thường mùi hương làm anh điên cuồng đó, bất đắc dĩ lỗ mũi đã nhớ kỹ mùi của cô rồi, đó là lúc ở trong bệnh viện cũng đã để lại một ấn tượng sâu sắc trong lòng anh rồi.
"Em sẽ không nhận lại tiền sửa xe từ anh." Ánh mắt Lê Chương Vi kiên định nhìn anh.
"Cô rốt cuộc muốn làm gì? Tới gần như vậy làm cái gì?" Ngô Hiếu Thiên muốn đứng lên né tránh, coi như sẽ bị cười nhạo cũng không sao. Mới vừa rồi thì giằng co, nhưng lúc này cả người cô lại dán gần vào anh!
Đối với trước đây không lâu anh nằm mơ thấy mộng xuân với cô mà nói, bây giờ dựa gần như vậy thật sự là chết người đến nơi, quá mức rồi, anh cũng không phải là hòa thượng thanh tâm quả dục!
Khi Ngô Hiếu Thiên còn chưa đứng lên, liền bị Lê Chương Vi áp ngồi trở lại trên ghế sofa.
"Không cho phép chạy trốn." Lê Chương Vi nhỏ giọng khẩn cầu anh: "Hiếu Thiên, dùng cách khác để trả lại tiền sửa xe, có được không?"
"Không được!" Ngô Hiếu Thiên hơi cáu nhìn cô chằm chằm. Đối với anh mà nói, tiền rất quan trọng, phải nói rõ ràng mới được.
Lê Chương Vi không để ý anh cự tuyệt, những ngày qua cô đã nghe quen những lời cự tuyệt như thế rồi, tự mình nghĩ cách khác, "Em muốn ngồi xe của anh đi chơi. . . . . ."
Bởi vì lúc trước, Lê Chương Vi thấy Ngô Hiếu Thiên cùng Tôn Tú Châu đi học cho nên mới mất khống chế mà theo đuổi anh.
Cô ghen tỵ, tức giận, giống như vị trí thuộc về mình bị người khác đoạt đi. "Hiếu Thiên, chở em đi học cũng được, dùng việc này để thay tiền sửa xe! Có được không?"
"Ai để ý cô! Tôi tại sao lại phải chở cô đi chơi? Tại sao phải đưa đón cô đi học?" Ngô Hiếu Thiên cảm thấy không thể thuyết phục được cô, cô có tư cách gì mà yêu cầu anh như vậy? "Cô nghĩ tôi là tài xế tùy ý sai bảo sao?"
Lê Chương Vi có chút biểu lộ bi thương mà lắc lắc đầu, "Không phải tài xế, em cũng không nghĩ sai bảo anh." Tay của cô nhẹ nhàng khoác lên vai anh, nói tới đây đột nhiên tay cô nắm thành quyền sau đó tức giận đập xuống vai anh. "Em chỉ muốn đi cùng với anh. . . . . ."
Cô chủ động chẳng lẽ còn không rõ ràng sao?
Vậy mà, Ngô Hiếu Thiên vẫn quyết tâm cự tuyệt cô đến gần sao?
Mặc kệ rốt cuộc là công khai còn là ám chỉ, đều không hữu dụng, cô nên nói rõ tâm tình của mình hết cho anh nghe cho rồi.
"Em ghen tỵ với Tôn Tú Châu, một ngày kia em thấy anh chở cô ấy đi học, em hận không thể xông tới mà kéo tóc cô ấy. . . . . ."
Ngô Hiếu Thiên kinh ngạc nhìn cô chằm chằm. Lê Chương Vi ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng nói, anh gần như bị giọng nói của cô thôi miên —— trên thực