
án nữa, mỉm cười.
Nhìn vẻ mặt của Văn Tĩnh Thư, Văn Tâm Vũ yên tâm rất nhiều, “Không kịp ăn bữa sáng, chị phải đến công ty làm báo cáo.”
“Báo cáo? Không phải chị luôn giao cho trợ lý làm sao?” Văn Tĩnh Thư tò mò hỏi thêm một câu.
“Không, hôm nay chị muốn tự mình làm báo cáo. Tối nay nếu Cổ Việt Đàn có thể tham gia làm cổ đông suôn sẻ, chị có thể lập tức làm cho hắn hiểu biết được phương châm và tiến độ của công ty.” Văn Tâm Vũ ung dung nói.
Ý cười trên mặt Văn Tâm Vũ không lừa được Văn Tĩnh Thư, nàng có thể biết được sự lo lắng và trông đợi trong lòng Văn Tâm Vũ.
“Vậy chị nhanh đi nhà máy đi, nhưng đừng quên bảy giờ tối phải về nhà đúng giờ.”
“Ừ, chị nhớ rồi.” Văn Tâm Vũ mỉm cười, xoay người rời khỏi phòng khách.
Giây lát sau, nghe thấy tiếng khởi động động cơ của Văn Tâm Vũ, tiếp đó chiếc xe càng lúc các đi xa khỏi.
Văn Tĩnh Thư lại trở lại ngồi xuống thảm, xem kỹ hết sách dạy nấu ăn ở trên thảm.
Tâm Vũ luôn miệng nói không cần phải có người tham gia cổ đông hay không, nhưng Văn Tĩnh Thư hiểu rõ chị ấy hy vọng có thể thuận lợi mời được Cổ Việt Đàn tham gia cổ đông. Tự đáy lòng, Văn Tĩnh Thư hy vọng bản thân mình có thể góp một chút sức lực nhỏ để kết thúc chuyện này.
Tối nay nàng nhất định phải làm vài món ăn ngon để lại dư vị cho Cổ Việt Đàn không thôi.
Văn Tĩnh Thư cẩn thận tỉ mỉ ghi nhớ vài món ăn trong sách dạy nấu ăn, khép sách dạy nấu ăn lại, nàng mệt mỏi duỗi thắt lưng, vỗ vỗ bả vai đau mỏi.
Bình thường trong đầu chứa vài món ăn ngon sở trường, nhưng tới chuyện trước mắt lại không biết phải chế biến món ăn gì, đành phải lâm trận mới mài gươm, chọn lựa theo sách dạy nấu ăn.
“Thịt bò đông, canh bát bảo hải sâm, sườn lợn nướng theo kiểu Châu Âu, lươn xào, tràng quay, thịt kho khâu nhục, món xào 4 loại rau, canh cá vàng phỉ thúy.” Văn Tĩnh Thư lẩm nhẩm nhớ kỹ thực đơn trong tay, nhíu mày trầm tư lo lắng, “Chỉ mời một người chắc là đủ đi?”
Văn Tĩnh Thư nhét thực đơn vào túi, vỗ vỗ túi túi tiền, “Tối nay hoàn toàn phải dựa vào các ngươi.”
Nàng đứng lên trên thảm, lại ngã ngồi xuống thảm.
Văn Tĩnh Thư mới phát hiện ra đã tê cả hai đùi mà không hay biết, tay gõ mạnh lên bắp đùi tê dại. hai cái đùi ở bất tri bất giác ma túy, thủ dùng sức gõ run lên đùi,“Thật chết tiệt.”
Nàng cố hết sức đứng lên khỏi thảm, từng bước một di chuyển đi chỗ khác, rốt cuộc cũng ra tới cửa. Nàng nản lòng thở dài, đi vào phòng mở tủ quần áo ra thay đồ, chuẩn bị đi ra ngoài lựa mua nguyên liệu nấu ăn.
Tĩnh Thư đi vào siêu thị, cho tay vào trong túi, đột nhiên mặt nàng thất sắc, “Thực đơn của mình đâu rồi?”
Nàng phí bao công sức để viết ra thực đơn này, sao bây giờ lại không thấy.
Tĩnh Thư chậm rãi hồi tưởng. nàng viết xong thực đơn, đi vào phòng, thay quần áo..
A! Nàng để quên thực đơn trong túi quần rồi.
Tĩnh Thư thầm tự trách mình vô ý, sao chuyện quan trọng như vậy mà cũng quên được.
“Không cần gấp, không cần hoảng, những món này mình đã từng làm rồi.” Tĩnh Thư tự an ủi mình, nàng nhớ lại những thứ mình đã viết trong thực đơn.
“Có thịt lợn khâu nhục… thịt bò đông… còn sườn heo nướng theo kiểu Tây Âu… còn có, còn có..” Tĩnh Thư bắt đầu nhẩm tính bằng tay “Còn có gì nữa nhỉ… đúng rồi, còn có canh cá vàng phỉ thuý… còn gì nữa nhỉ…”
“Tiểu thư có thể nhường đường cho tôi đi không?”
Tĩnh Thư giật mình, ngoan ngoãn bước sang bên cạnh, cúi đầu liên tục nói “Thực xin lỗi, thực xin lỗi…”
“Còn không tự nghĩ đến trọng lượng của mình, người không biết còn tưởng đại phật ở núi Bát quái đặt nhầm vị trí.”
Đại phật ở núi Bát quái đặt nhầm vị trí?
Một cơn tức giận nổi lên trong lòng nàng, ngẩng mặt lên nàng trừng mắt nhìn người con trai kia , lòng muốn mắng người nhưng không thể mở miệng.
“Tiên sinh, nói chuyện với người khác nên lịch sự một chút, sao lại bảo đại phật ở núi Bát quái đặt nhầm vị trí?”
Người đàn ông liếc Tĩnh Thư một cái, “Còn không đúng hay sao? Sao không nhìn lại dáng người của mình, nói cô là đại phật ở núi Bát quái đặt nhầm vị trí còn là lịch sự rồi đó, ta còn chưa nói là thùng phi nhà ai quên đem về đó.”
Quá đáng!
Văn Tĩnh Thư chịu nhục tại trận, tức giận đến mức viền mắt long lanh ứa nước mắt, miệng mím chặt, đôi tay nhỏ bé nắm chặt góc áo.
Người đàn ông thấy bộ dạng của nàng như vậy, trong phút chốc ánh mắt giảm hung ác hắn đi, “Nói cô có 2 câu mà đã mắt đẫm nước, lệ lưng tròng.” Nói xong liền xoay người đi thẳng.
Tĩnh Thư nhìn người đàn ông kia bước đi khỏi, không kìm được hai hàng lệ chảy xuống gò má.
“Túc giận với loại người như thế thì chỉ tức chết chính mình mà thôi, tội gì phải làm thế.”
Tĩnh Thư lau nhanh hai hàng lệ, xoay người về nơi phát ra tiếng nói.
Anh tuấn ung dung tiêu sái, ngũ quan tuấn tú, nhất là chiếc mũi cao thẳng cùng đôi môi mỏng mà khêu gợi làm cho người ta nhìn một lần là không muốn rời mắt.
“Cái loại người chỉ biết suốt ngày mắng chửi người khác, cô cần gì phải cãi nhau với hắn làm gì.”
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng bay bổng, không kém phần ôn nhu, tựa như sợi bông vậy, Tĩnh Thư nhất thời lóa mắt choáng váng, “Tôi, tôi…”
“Vừ