
g, trong lòng bỗng thấy hồi
hộp, thấp thoáng chút cảm giác bối rối khi bị người khác nhìn thấu. Có lẽ thật
ra những chuyện không đơn giản như vậy cũng không phải là nhiều, chỉ là hắn…
hơn nữa Vương gia quá phức tạp, nên khiến cho hai ngươi vốn sống đơn giản này
chịu giày vò theo họ.
Hắn vẫn biết người con gái này vốn rất thông minh, thông
minh đến mức biết lúc nào nên thu hồi ánh hào quang của bản thân, khi nào cần
hùa theo nịnh họt, không thua kém ai, nhưng tuyệt đối không thể hiện ra ngoài.
Hắn vẫn luôn cho rằng nàng cũng giống bọn họ, mỗi bước đi đều tính toán cặn kẽ
được gì mất gì. Mãi đến hôm qua khi tiến hành hôn lễ, khi nàng nhìn hắn, hắn mới
hiểu rõ thì ra nàng cũng rất giản đơn.
Chỉ là hơn ai hết nàng hiểu rõ mình đang sở hữu những gì,
sau đó càng thêm trân trọng những thứ đó mà thôi,
“Đi thôi. Chớ để Vương gia đợi lâu.” Hắn mỉm cười, nắm lấy
tay nàng đi ra ngoài.
Từ nay về sau, hắn sẽ cố gắng hết sức để nàng không phải chịu
thêm bất kỳ sự tủi thân nào nữa.
Lần hồi kinh này đi theo Mộ Dung Cảnh Hòa chỉ có Thanh Yến
và Việt Tần, Mục Dã Lạc Mai thì vẫn mang theo hai nữ thị vệ, Mi Lâm và Thi Quỷ
đi cùng là một sự bất ngờ ngoài dự tính. Lúc Mộ Dung Cảnh Hòa trông hấy Thi Quỷ
cũng có chút ngỡ ngàng, hỏi một câu rằng ngươi đi để làm gì? Thanh Yến chỉ cúi
mặt không nói gì, Thi Quỷ đành gãi gãi đầu lẩm bẩm nói mình có thể đuổi ma,
cũng biết giải tà thuật nữa. Còn Mi Lâm, hắn từ đầu đến cuối không hề nhìn nàng
đến một lần, giống như hai người thật sự không còn liên quan gì nữa vậy.
Hổ Dực Thập Thất Kỵ cũng không đi theo, bọn họ vốn đã rời khỏi
Kinh Bắc sớm một bước rồi, nhưng phương hướng ngoài Mộ Dung Cảnh Hòa ra không một
ai biết.
Vì lên đường gấp gáp, trên đường lại cưỡi ngựa nên không ai
trò chuyện gì cả, mọi việc cũng tương đối an bình vô sự. Sau khi lên thuyền đi
đường sông, Mi Lâm cả ngày đều ở lại trong phòng dưới khoang thuyền rất ít ra
ngoài, thế nên rất ít gặp Mộ Dung Cảnh Hòa và Mục Dã Lạc Mai. Phòng dưới khoang
cũng không hề hẹp, ngoài hai nữ thị vệ của Mục Dã Lạc Mai và Việt Tần cùng Thi
Quỷ là ở phòng đôi, thì bốn người còn lại đều ở phòng đơn. Mi Lâm thành thân với
Thanh Yến đến nay cũng chưa có ngày nào là chung phòng cả. Nhưng mỗi khi rảnh rỗi
là Thanh Yến và Việt Tần lại sang trò chuyện cùng nàng.
Việt Tần thắc mắc về chuyện Mi Lâm nhận lời thành thân với
Thanh Yến nên mỗi khi có cơ hội là lại hỏi.
Mi Lâm rất quý Việt Tần, tuy rằng không cố ý giấu diếm,
nhưng chuyện này cũng không biết phải nói thế nào, cậu ta dự định sẽ đi theo Mộ
Dung Cảnh Hòa, đương nhiên không nên vì chuyện này khiến cậu ta bất mãn với hắn.
Nàng nghĩ đoạn, nhúng nước viết lên mấy chữ: Thanh Yến rất tốt.
Việt Tần nhìn mấy chữ đó ngỡ ngàng hồi lâu, nhớ lại hình ảnh
Mộ Dung Cảnh Hòa bóp vỡ chén trà ngày hôm đó, bất giác lẩm bẩm mấy tiếng:
“Nhưng… Vương gia rất thích tỉ mà.”
Mi Lâm sững người, quay mặt nhìn về hướng khác.
Bên ngoài cửa sổ, vách núi như được gọt giũa, sương mù trôi
lững lờ, tiếng vượn não nề hú lên từng hồi.
Việt Tần ngỡ ngàng nhìn vào ánh mắt nàng, bỗng dưng cảm thấy
buồn, đang định nói thêm điều gì đó thì thấy nàng ngoảnh lại, mỉm cười.
Hắn là chủ tử, tỉ là nô tài. Nàng nói, sau đó nhìn thấy ánh
mắt không hiểu của Việt Tần lại bổ sung thêm một câu: Sau này đừng hỏi những việc
như thế này nữa, nghe chưa?
Mãi đến lúc ra về Việt Tần vẫn cảm thấy mơ hồ. Cậu ta trời
sinh tính đơn thuần, sao biết được trong chuyện này có nhiều uẩn khúc như vậy.
Mãi đến khi nhìn thấy Mộ Dung Cảnh Hòa và Mục Dã Lạc Mai thân mật ngồi trên
khoang thuyền cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề mấu chốt.
Đại khái là từng bị bắt giam, lại bị biến thành thú săn
trong cuộc truy bắt, cậu ta vốn không có hảo cảm với Mục Dã Lạc Mai. Bây giờ
thêm vào chuyện của Mi Lâm, trong bụng càng thấy ghét, lập tức kích động tiến đến
gần.
Mộ Dung Cảnh Hòa vẫn rất qúy cậu ta, vừa nhìn thấy đã gọi lại.
“Tần tử, ngươi cũng qua xem xem giang sơn Đại Viêm ta có
khác gì so với Nam Việt không?”
Việt Tần cung kính hành lễ, sau đó mới hững hờ đưa mắt nhìn
qua một lượt, lễ phép trả lời: “Bẩm Vương gia, nô tài thấy núi non sông nước đều
giống nhau cả, không phân biệt được cụ thể.”
“Ồ?” Mộ Dung Cảnh Hòa bất giác tỏ vẻ hứng thú, cười nói: “Nếu
đã giống nhau cả vậy tại sao phải phân Nam Việt với Đại Viêm chứ, hay là hợp
thành một nhà?”
Nghe vậy, Mục Dã Lạc Mai bỗng cảm thấy kinh ngạc, ngước lên
thấy ánh mắt hắn đầy vẻ hài hước, nhất thời cũng không rõ hắn đang đùa Việt Tần
hay là có ý định này thật. Nếu như là Mi Lâm, tất nhiên sẽ không có sự nghi hoặc
này.
Việt Tần hiển nhiên không biết trả lời thế nào, đưa tay lên
gãi gãi đầu, mãi một hồi mới khổ não nói: “Hợp thành một nhà đương nhiên tốt rồi,
không còn có chiến tranh nữa. Nhưng ai làm Hoàng đế chứ?”
Mộ Dung Cảnh Hòa nhìn sắc mặt ngây ngô của Việt Tần, không
kìm được vui vẻ đưa tay lên xoa đầu cậu ta: “Được rồi, chuyện này không cần đến
ngươi phải bận tâm. Ngươi ở đó làm gì vậy?”
Mục Dã Lạc Mai rất ít khi thấy hắn dung túng người khác như
thế,