XtGem Forum catalog
Mộng Hoa Xuân

Mộng Hoa Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324825

Bình chọn: 9.5.00/10/482 lượt.

ngươi dùng cà độc và cải đắng để thay cơm chứ gì?”

Mi Lâm thấy tim đau nhói, rụt tay lại, vốn không định nói

gì, nhưng đang có việc muốn nhờ vả người ta, nghĩ đoạn, đưa chân ra viết lên đất

một chữ: “Đau”.

Vị lang trung nhếch mày, lại nằm xuống rút ra từ sau ghế một

tẩu thuốc, cũng chẳng châm lửa mà cứ như vậy đưa lên miệng ngậm.

“Dùng cái này để giảm đau, ha ha, người chỉ cho ngươi dùng

cách này chắc có thù hằn gì với ngươi phải không? Song, biết cách dùng hỗn hợp

hai loại thuốc này với nhau chứng tỏ cũng không phải hạng tầm thường.”

Môi Mi Lâm vốn dĩ đã không còn sắc máu lúc này còn trở nên

trắng bệch, trong đầu nhớ lại câu nói của lão đại phu hôm ở thành An Dương.

“Dùng hai loại thuốc này thường xuyên dễ dẫn đến bị câm, cô

nương nên cẩn trọng.”

Cũng không phải không nghĩ đến việc hắn có thể cũng không biết

hậu quả lại nghiêm trọng đến mức này, nhưng mỗi khi đặt giả thiết đó, tim nàng

lại có chút hoang mang. Hôm nay lại nghe thấy vị lang trung này nói vậy, mới biết

rằng một người bình thường không thể vô tình biết cách dùng hỗn hợp hai loại

thuốc này.

Hắn hận nàng vậy sao? Rốt cuộc là hận nàng đến mức nào? Tốn

nhiều công sức vậy chỉ để hại nàng? Câu hỏi này, nàng đã tự hỏi mình suốt dọc

đường về hôm ấy nhưng vẫn không tìm được câu trả lời, chỉ biết tự cười bản thân

mình. Mới vài chục ngày ngắn ngủi chung sống mà nàng đã xem như cả đời, bị lừa

gạt cũng đúng. Mà đáng cười nhất đó là, đến giây phút này nàng vẫn nhớ đến nụ

cười dịu dàng của hắn hôm đó.

Ngươi muốn chết vì dại dột, cũng chẳng có cách nào khác.

Đúng lúc này, nàng lại đột nhiên đồng tình với câu nói của hắn. Sau đó, cười một

cách đau khổ, phát hiện ra bản thân đến lời nói vô tình đó cũng nhớ như in từng

câu từng chữ.

“Mong tiên sinh giúp đỡ.” Nàng gạt bỏ những ý nghĩ linh tinh

trong đầu, từng chữ từng chữ viết lên nền đất, không hề do dự.

Lang trung chốc đầu tuy rằng làm ra vẻ như không để tâm đến,

nhưng thật ra lại đang chú ý từng biến đổi trên sắc mặt nàng, ngậm thuốc nói: “

Ngươi đã tìm đến đây, chắc cũng biết quy tắc của lão?”

Quy tắc? Ông ta làm gì có quy tắc gì. Mi Lâm nghĩ trong bụng.

Theo những tin tức mà dọc đường nàng hỏi thăm được thì người này rất thích hành

y, không kể là người hay vật, chỉ cần tìm đến, ông ta đều ra tay cứu giúp. Gặp

phải những nhà nghèo khó, chỉ cần bữa cơm rau đạm bạc là đủ. Cũng chính vì

không có nguyên tắc gì như vậy, hơn nữa dung mạo tầm thường nên cho dù y thuật

có cao nhưng lại không hề nổi tiếng, chỉ có người trong mấy thôn gần đây biết

có một thầy lang như vậy thôi. Suy cho cùng, người có tiền cũng sẽ không tự

nguyện tìm một lang trung chuyên chữa bệnh cho thú y cứu giúp.

Có yêu cầu gì, mong tiên sinh chỉ cho. Mi Lâm viết lên, nghĩ

bụng, người đó thân phận cao quý, nhân thủ lại cao minh, còn sợ gì mà hắn không

tìm được.

Lang trung chốc đầu đưa tay lên vuốt râu, sờ đến cái cằm

trơn bóng mới nhớ ra trước đây không lâu bị lửa thiêu cháy hết, động tác dừng lại

giây lát mới lại tiếp tục vuốt ve cái cằm lún phún râu non của mình.

“Lão đây không hề có tật xấu gì, chỉ là không muốn lãng

phí.” Ông ta mắt khép hờ nhìn ánh nắng mặt trời, không nhanh cũng không chậm

nói, “Lão thấy ngươi cũng chẳng sống được bao lâu nữa, thà rằng đến đây giúp

lão dưỡng ngọc.”

Dưỡng ngọc? Mi Lâm nghi hoặc, không phải là không để tâm đến

bản thân chẳng còn sống được bao lâu nữa, chỉ là nàng không hề cho rằng việc

này chỉ cần mấy câu là có thể giải quyết được, vì vậy tạm thời không so đo làm

gì.

“Tức là dùng khí huyết của ngươi để dưỡng mạch ngọc.” Lang trung

nhẫn nại giải thích. Tay ông ta dường như không thể không động đậy, lúc thì sờ

dưới cằm khi thì gãi lên trên đầu làm cho gầu bay tứ tung.

Mi Lâm khẽ nhíu mày, chẳng nhẽ phải lấy tính mạng mình ra để

đánh đổi mới được? Chưa đợi nàng lên tiếng hỏi, vị lang trung tiếp tục giải

thích: “Lão cần mạng của ngươi để làm gì. Ngươi đáng sống được bao lâu thì vẫn

sẽ sống đến bấy lâu.” Đừng nghĩ ông ta bề ngoài nhìn nhếch nhác, thực ra nhãn

thần rất sắc bén, người khác đang nghĩ gì, ông ta đều có thể đoán trúng tám,

chín phần.

Mi Lâm nghe vậy, tủm tỉm cười, không chút do dự gật đầu đồng

ý. Cho dù ông ta không nói ra yêu cầu này thì nàng cũng dự định sau khi chữa khỏi

bệnh của Mộ Dung Cảnh Hòa sẽ tìm cách ở lại nơi đây, mong ông ta chữa trị cho

mình.

Còn… còn Mộ Dung Cảnh Hòa, đường ai nấy đi vậy.

Mi Lâm trước giờ vẫn biết, cho đi không có nghĩa là nhận lại

được điều gì, cũng biết lấy oán báo ân cũng chẳng phải hiếm, chỉ là lúc bị bao

vây ở ngoài thành An Dương, trong lòng vẫn khống chế không được từng trận quặn

đau.

Nhìn hình mình vẽ trên bố cáo truy nã, ở đó đề rõ thân phận

mật thám Ám Xưởng của nàng, còn có cả tội chứng mưu hại Kinh Bắc Vương gia…

Giây phút ấy, nàng thất vọng chán chường, không hề phản

kháng, để mặc binh lính bắt trói, tước đi con dao chưa bao giờ thuộc về nàng.

Bên tai toàn là những tiếng kêu oan ức khóc lóc của vị lang trung chốc đầu, khiến

nàng càng cảm thấy cắn rứt. Ngu ngốc hại chết bản thân đã đ