
, cô mới 22 tuổi, xinh đẹp yêu kiều, dường như hưởng tất cả ưu điểm của mẹ, thậm chí còn vượt trội hơn hẳn. Cũng trong lần đó, cô mới chợt ý thức được ưu thế của mình và nhớ lại, bản thân mình không phải không có người theo đuổi. Trên đời này, thực ra có rất nhiều người yêu cô, cả những người vừa gặp đã yêu cũng không hiếm, chỉ có anh là không yêu cô mà thôi.
Anh không còn yêu cô nữa, hoặc giả trước nay chưa từng yêu cô, nên mới thản nhiên nhìn cô sánh bước bên một người đàn ông khác.
Người đàn ông đó, Âu Dương Viễn, cũng là nhân vật kiệt xuất, vô cùng quan tâm tới cô. Nhưng chỉ có mình cô biết, cô chỉ là đang dằn dỗi, là cô cố tình chọc tức anh.
Phỏng có tác dụng gì? Cô ngây thơ như thế, làm trò hề cho người khác xem, đóng vai khổ sở như vậy, chỉ là để thử phản ứng của anh.
Nhưng anh lại hoàn toàn không có phản ứng, từ đầu chí cuối chỉ lạnh lùng quan sát, tự xem mình như người ngoài cuộc, yên lặng nhìn cô kết giao với người đàn ông khác.
Cuối cùng cô cũng thấy mệt mỏi, diễn lâu như vậy, suýt nữa chính bản thân mình cũng bị đánh lừa, nhưng anh lại chẳng mảy may rung động. Người đàn ông đó lòng dạ sắt đá, cô rốt cuộc cũng nản chí, chẳng còn sức để thăm dò.
“Em muốn chia tay.” Kể từ lúc lọt lòng, đây là lần đầu tiên cô nói câu đó với người khác, trong lòng không khỏi áy náy.
Cuối cùng lại bị Âu Dương Viễn nói toạc ra: “Người em yêu là Cố Phi Trần.”
Thì ra mọi thứ lại rõ ràng đến thế sao?
Cô ngây người ra, chỉ nghe đối phương cười nhạt bảo: “Anh có điểm nào không tốt với em? Em lại còn không biết tự hài lòng. Em yêu Cố Phi Trần ư? Anh nói cho em biết. Em đừng có năm mơ. Anh ta hoàn toàn không yêu em. Em có biết là nhờ có em. Anh ta đã lấy được bao nhiêu thứ giá trị từ anh hay không? Thử hỏi một người đàn ông nếu yêu một người phụ nữ, có thể đem cô ta ra làm món mồi để trao đổi lấy lợi ích cho mình hay không?”
“Món mồi?” Cô thực sự nghe không hiểu, chỉ cảm thấy cái từ đó quá xa lại và nhức óc.
Cô chạy đi đối chất, muốn tìm ra sự thực. Cô hỏi anh đầy kích động, đến giọng nói cũng run run, nhưng người đàn ông lạnh lùng đó dường như chẳng có chút hứng thú nào nhìn cô giọng điệu bình thản bảo: “Đúng thì sao, mà không đúng thì sao?”
“Trong mắt anh, tôi chỉ là một món hàng để trao đổi sao?” Cô gần như không dám tin.
“Theo em thì sao?” Anh vứt tờ báo trên mặt bàn, khẽ nhếch nhếch mép lên: “Thế em nghĩ giá trị của mình thì được bao nhiêu?”
Cô không sao thốt nên lời.
Anh chợt cười mỉa mai: “Nhưng rõ ràng là trong mắt Âu Dương Viễn, em đúng là bảo bối. Vì em, anh ta chủ động vứt bỏ quyền đấu giá miếng đất ở thành phố bên, giờ miếng đất đó đã trong tay anh.” Anh dừng lại đôi chút, ánh mắt lướt qua đôi môi đang run rẩy của cô, dường như khẽ sa sầm mặt lại, rồi mới nói: “Âu Dương Viễn trước nay là người đặt lợi ích lên hàng đầu, có thể khiến anh ta hy sinh như vậy, em là người đầu tiên. Kết đôi với anh ta không hẳn là việc không tốt, cớ gì phải chia tay?”
Thực ra hơn nửa năm nay, anh rất ít khi nói chuyện nhiều với cô như vậy. Nhưng lần này, từng chữ đều như một nhát sao đâm thẳng vào tim cô.
Thì ra, giữa họ thực sự có sự giao kèo về lợi ích.
Cô gần như không dám tin, ngây ra nhìn anh, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh, mãi sau mới chợt cảm thấy nhói đau.
Trái tim cô như bị bóp nghẹt, bị ngọn lửa thiêu cháy thành tro, chắc cũng chỉ đau đớn đến thế.
Hồi ức như cơn sóng lớn dồn dập ùa về, đập vào người như vỡ vụn ra từng mảnh một cách vô tình.
Tần Hoan khó khăn lắm mới thoát ra được cái vòng xoáy đó, lại như không thể kiềm chế được nụ cười mai mỉa lộ ra nơi khóe mắt, chỉ sợ đứng thêm chút nữa sẽ mất đi tự chủ.
Nhưng Cố Phi Trần lại không định để cô rời đi như vậy, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau lưng: “Người đàn ông đó là ai?”
Cô vốn đã bước đi, nhưng lúc này lại dừng lại một cách cứng nhắc. Cô nhìn anh ngờ vực, đầu tiên không hiểu, sau rồi mới tỉnh ra, không khỏi khẽ nhếch miệng cười: “Liên quan gì tới anh?”
“Em đang hẹn hò cũng anh ta?” Khuôn mặt Cố Phi Trần vẫn không nhìn ra được chút biểu cảm nào.
“Anh dựa vào đâu để tra hỏi tôi?”
“Đã từng là chồng chưa cưới.”
Chồng chưa cưới... Ba chữ đó dường như vang lên một cách cực đoan, khiến cơ thể cô như cứng lại, ngón tay để bên người khẽ run rẩy nắm chặt lại. Cô không kịp nghĩ ngợi gì liền đáp: “Chẳng thà nói tôi đã từng là bố của con cô, như thế nghe thân mật hơn.”
Lời nói vừa dứt, nụ cười lạnh lùng của cô như đông cứng lại trên khóe môi. Đó là vết thương không ai có thể làm lành giữa hai người, đến giờ vẫn chưa liền vết, lại bị cô rạch thêm ra, hoàn toàn bất ngờ, cô dường như cũng phải giật mình vì sự tàn nhẫn lạnh lùng của chính mình.
Gương mặt Cố Phi Trần trong phút chốc trắng bệch ra, vẻ mặt và lời nói của cô như nhát dao đâm mạnh vào tim anh. Bất ngờ không kịp chống đỡ, cố nhìn trong giây lát, rồi không chịu được phải quay đi ho khe khẽ.
Anh ho khá lâu, ngón tay dài cố bám lấy mép bàn, mãi lâu sau mới ngừng lại được, khuôn mặt xanh xao không giấu được nổi vẻ mệt mỏi. Bệnh tình của anh vẫn chưa khỏi hẳn, cả buổi sáng lại tiêu hao nhiều