Old school Swatch Watches
Một Đêm Ân Sủng

Một Đêm Ân Sủng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324020

Bình chọn: 9.00/10/402 lượt.

không rõ lắm. Chắc đều do bổng lộc mà đến. Hàn Lăng không nhúc nhích, chỉ quét mắt ra xung quanh nha môn rộng rãi, nhìn một loạt nữ tử đến sâm tuyển.

Đột nhiên, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, nương theo tiếng bước chân vang dội, một trung niên nam tử trong trang phục quan viên đi đến. Hắn nhất định là do triều đình phái tới, có trách nhiệm chọn lựa cung nữ.

Sau đó các nữ tử phải trải qua kiểm tra ngũ quan, thanh âm, chiều cao, thể trọng, đào thải chọn lựa, chỉ còn hai mươi người có tư cách tiến cung.

Đêm đó nằm trên giường, lại là Cốc Thu phá vỡ sự yên tĩnh : “Lăng, ngươi ngủ rồi sao?”

“Ân!” Hàn Lăng mơ mơ màng màng trả lời. Không cần biết là hiện đại hay cổ đại, nàng đều dễ dàng ngủ như vậy. Cứ như là heo đầu thai vậy. (định nói là lợn, nhưng thấy hơi sao sao ý, nên thôi.)

“Ta ngủ không được.” Thấy Hàn Lăng im lặng, Cốc Thu gác lên người nàng.

Cảm giác được sức nặng trên người, Hàn Lăng hé mí mắt nặng trĩu, nhẹ giọng than, “Cốc Thu, ngươi lật qua lật lại cả buổi tối, không mệt sao?Bôn ba cả một ngày, tinh thần vẫn còn tốt như thế!”

“Được, ta sẽ nói cho ngươi nghe chuyện tuyển cung nữ hôm nay.” Cốc Thu đã ngồi dậy.

“Không phải như ngươi mong muốn sao? Còn muốn nói gì nữa?” Hôm nay, nhờ vào bề ngoài xuất sắc cùng tính tính dịu dàng, Hàn Lăng và Cốc Thu đều được chọn. Kỳ thật, Hàn Lăng thiếu chút nữa thì bị đào thải, đơn giản bởi vì hai năm trước nàng từ nơi xa đến, nhập tịch nhà Cốc Thu chứ không phải người ở đây, may mắn là có Huyện lệnh đại nhân giúp đỡ, hơn nữa nhìn nàng lại thanh lệ nên vượt qua bài kiểm tra.

“Lăng, ngươi nói hoàng cung là nơi như thế nào? Nghe nương ta nói, nơi đó rất lớn rất đẹp, có rất nhiều nữ nhân cao quý, mỹ lệ.”

“Đâu chỉ là đẹp, là nguy nga lộng lẫy!” Nàng thường xem trên ti vi, hoàng cung đều rất xa hoa, không biết Dụ Trác hoàng triều này có như thế hay không. “Những nữ nhân này là hậu cung tần phi của hoàng đế. Hoàng để chỉ có một thê tử, gọi là hoàng hậu; còn chúng ta, là phi tử của hoàng đế, các nàng cũng phân chia cấp bậc.”

Cốc Thu nghe, ánh mắt lộ rõ sự tò mò cùng sùng bái. “Lăng, ngươi thật là lợi hại, làm sao ngươi biết những điều này?”

“Ta…”

“Mau nói cho ta biết một ít chuyện về hoàng cung đi.” Cốc Thu lay Hàn Lăng, nhẹ giọng năn nỉ.

“Ta đại khái chỉ biết như vậy, còn cụ thể thì phải chờ tiến cung mới biết được!” Ở từng triều đại, luật lệ và quy định không giống nhau, mà Dụ Trác hoàng triều sử sách lại không hề ghi chép lại, Hàn Lăng không dám nói bừa.

Hai mắt Cốc Thu tràn ngập hy vọng, nhìn bóng đêm bao phủ bên ngoài khung cửa sổ. “Sau ba năm, chúng ta sẽ mang theo rất nhiều bạc cùng áo gấm về nhà, mẹ ta cũng sẽ hết bệnh. Đến lúc đó, chúng ta có thể ở trong phòng lớn, mặc xiêm y lộng lẫy, càng không cần phải nhìn mặt người khác mà sống…”

Hàn Lăng xúc động nhìn Cốc Thu. Mới mười tám tuổi, Cốc Thu còn chưa trải sự đời, lại chỉ sinh hoạt tại vùng thôn quê nhỏ bé vô tranh này, căn bản không biết được sự hiểm ác nơi hoàng cung.

Tuy vậy, Hàn Lăng không nỡ dội gáo nước lạnh lên lòng hăng hái bừng bừng của Cốc Thu. Huống hồ, bệnh tình Lương đại thẩm đúng là cần tiền điều trị dứt khoát, tiến cung chính là phương pháp khả dĩ nhất. Vượt không gian thời gian, ở nơi xa lạ có thể sống yên ổn là vì có Cốc Thu làm bạn, cho nên bất luận như thế nào, Hàn Lăng cũng muốn bảo vệ nàng.

Nằm trên giường, hai người đều trôi theo suy nghĩ riêng, không thể ngủ được. Bóng đêm dần lui, mặt trời ló ra ở phương Đông, Hàn Lăng và Cốc Thu lưng đeo tay nải, được Lương mẫu cùng các hương thân phụ lão trong thôn đưa tiễn, cùng rời khỏi lương thôn ra trấn tập hợp.

Lúc các nàng đi tới cửa thôn, phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Các nàng tưởng cả thôn lại tới đưa tiễn nên quay đầu lại, lúc nhìn thấy chủ nhân tiếng bước chân kia liền kêu lên: “Nhị Cẩu?”

“Các ngươi tiến cung làm cung nữ, ta cũng tiến cung làm thái giám, chúng ta vừa vặn có thể kết bạn mà đi.” Nhị Cẩu trên vai khoác một cái túi cũ đã được giặt sạch sẽ, cười ngượng ngùng.

“Nhị Cẩu, ngươi điên rồi!” Cốc Thu kêu lên kinh ngạc.

Hàn Lăng càng khiếp sợ hơn, mắt trợn tròn, miệng há hốc. Thái giám! Đó là vị trí như thế nào chứ!!!

“Đi nhanh đi, đến muộn là không tốt đâu.” Nhị Cẩu không ngạc nhiên trước thái độ của các nàng lên tiếng thúc giục.

Hàn Lăng nhìn Nhị Cẩu, chậm rãi nói: “Nhị Cẩu, ngươi thực sự muốn làm thái giám? Ngươi biết thái giám là thế nào không? Ngươi có biết là rất thống khổ không? Ngươi có thể chịu đựng nổi không?”

Nhị Cẩu nhẹ nhàng cười một tiếng: “Không phải chỉ là cắt mất một miếng thịt ư? Ta bình thường cũng thường xuyên bị lưỡi hái đâm bị thương, có một lần còn bị cắt đứt một tay. Ngươi nhìn, đã sớm không còn đau.” Vừa nói, hắn vừa đưa tay phải ra trước mặt. (trời, so sánh hay nhỉ?)

Nhìn cánh tay ngăm đen đã sớm kết vảy, nhìn vẻ mặt của Nhị Cẩu, trong lòng Hàn Lăng dâng lên cảm giác đồng tình cùng thương cảm. Đau vì đứt tay làm sao có thể đánh đồng với đau vì bị hoạn cơ chứ.

“Lăng, đừng như vậy, ta hiểu điều ngươi đang nghĩ. Vì ngươi, ta nguyện ý!”

Những lời này của Nhị Cẩu làm cho Hàn Lăng