
chừ một chút rồi mới lục tục rời đi.
“Hoàng thượng, xin cho thần thiếp đỡ ngài trở về nghỉ ngơi!” Chúng tần phi lại xô tới.
“Cút!” Thác Bạt Phong rít gào như sấm, sắc mặt âm u.
Đa số các tần phi đều hốt hoảng dạt ra, ngay cả mấy tần phi không biết sống chết cũng bị ánh mắt lạnh lẽo của Thác Bạt Phong hách lui.
Cả đại điện lặng ngắt như tờ, Thác Bạt Phong tiếp tục uống, mãi đến khi vò rượu trên bàn đã cạn đáy hắn mới đứng dậy, lảo đảo liêu xiêu đi ra.
Hắn cũng không lập tức trở về tẩm cung mà lệnh cho Hứa công công lui, một mình đi đến đỉnh tháp, làn gió mát thổi tới làm đầu óc hắn thanh tĩnh đôi chút.
“Hoàng thượng thật tốt với Lăng nhi!”
“Người Lăng nhi thích nhất là Hoàng thượng, vì Hoàng thượng, Lăng nhi nguyện làm tất cả!”
“Đến khi biển cạn núi mòn mới thay đổi!”
Một khuôn mặt kiều mỵ cứ hiện lên trước mắt hắn, từng lời nói thanh thúy ngọt ngào vọng vào tai hắn. Đó là nàng, tất cả đều là nàng!
“Lăng nhi, những lời này đều là ngươi nói. Hãy nhớ, ngươi phải nhớ kỹ lời nói của ngươi. Không thể phản bội trẫm, nhất định không thể phản bội trẫm…” Cúi đầu, những lời vô nghĩa tràn ra từ môi hắn, thân hình cao lớn không ngừng lay động, con ngươi đen thâm thúy mê man, hắn thong thả ngã xuống đường…
O(∩_∩)OO(∩_∩)O hàng đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
Vu Tần Triết vừa bước chân vào ngự thư phòng đã cảm thấy một cỗ khí tức nặng nề áp đè lên hắn.
Hắn còn chưa hành lễ, người ngồi trên long ỷ đã gầm rú lên, “Không phải ngươi nói nàng đã bị trẫm khống chế sao? Vì sao đã nửa tháng mà nàng còn chưa hồi âm cho trẫm?”
“Hoàng thượng xin bớt giận!” Vu Tần Triết định thần, nhẹ nhàng khuyên giải: “Nói không chừng nương nương tạm thời có việc, không thể kịp thời liên lạc với Hoàng thượng!”
“Không có khả năng!” Thác Bạt Phong lập tức phủ nhận, “Lữ Thông đã gặp nàng cùng Yến Đình Phái cả ngày ra song nhập đối!” Lữ Thông là gián điệp hắn phái đi Yến quốc một năm trước.
Vu Tần Triết vốn giỏi nhìn mặt đoán ý, cảm thấy Thác Bạt Phong lộ ý tức giận cùng cực, trong lòng không khỏi chấn động.
“Vu Tần Triết, trẫm gọi ngươi tới không phải để cho ngươi ngẩn người ra như thế!”
“Ách…” Vu Tần Triết phục hồi tinh thần, “Hoàng thượng, theo đạo lý, nương nương không thể thoát khỏi khống chế của ngài.”
“Vậy thì ngươi hãy giải thích cho trẫm, rốt cục là tại sao? Trẫm đã gửi đi năm phong thư, nàng chỉ trả lời có một phong. Ngươi nói xem, đây là vì sao?”
Vì sao? Vì sao? Một Vu Tần Triết không gì không thể làm cũng tức thì á khẩu, không trả lời được.
“Vu Tần Triết!” Thác Bạt Phong tâm loạn như ma, tiếp tục rít gào.
Vu Tần Triết đáng thương, thân hình lại run lên vài cái, đôi mắt không ngừng chuyển động, rốt cục nghĩ ra một biện pháp: “Hoàng thượng, vi thần cho rằng, ngài cần phải đi Yến quốc một chuyến…”
“Trẫm tự mình đi Yến quốc gặp nàng? Chuyện nhàm chán như vậy, trẫm không làm!” Không đợi hắn nói xong, Thác Bạt Phong đã cắt đứt.
Ha hả, chuyện “Nhàm chán” như vậy, cũng không phải bản thân đưa ra, là Hoàng thượng ngài tự nghĩ ra mà thôi. Vu Tần Triết cười khổ. Một hồi, hắn nói: “Ý của vi thần là, Hoàng thượng mượn lý do bái phỏng Yến Đình Phái, đi vào trong đó tìm hiểu xem tình hình thế nào!”
Thác Bạt Phong nghe xong, trầm tư trong chốc lát, chợt gật đầu, “Chủ ý này không tệ! Được, trẫm lập tức sai người cưỡi khoái mã đưa thư đến Yến quốc, sau đó, ngày mai trẫm chính thức lên đường xuất phát.”
“Hoàng thượng không đợi Yến Đình Phái hồi âm rồi mới đi sao?”
Thác Bạt Phong lắc đầu, “Không cần chờ, trẫm tự mình bái phỏng Yến quốc chính là vinh dự của Yến quốc, Yến Đình Phái nhất định mừng rỡ như điên!”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì cả. Ngươi lại đây, trẫm có việc muốn nói. Lần này trẫm đi cũng phải một tháng mới trở về.”
“Vi thần tuân mệnh!”
O(∩_∩)OO(∩_∩)O hàng đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
Một bên là thanh sơn thủy lục, một bên là kiến trúc ngay ngắn có trật tự, tất cả đều hài hòa thanh lịch, phong cách cổ xưa, ý vị vô cùng. Đó chính là bố trí chỉnh thể của kinh thành Yến quốc.
Còn hậu cung, từng dãy hành lang uốn khúc, cung điện hùng vĩ đồ sộ, khí thế phi phàm, rường cột chạm trổ, nguy nga lộng lẫy. Trong cái xa hoa vẫn lộ ra khí tức ấm áp hạnh phúc, bình thản không mang danh lợi, giống như cuộc sống “vợ chồng” của nàng và hắn.
Triệu Lăng Nhi mỉm cười, lẳng lặng ngắm nhìn cảnh vật trước mắt, trong đầu óc hiện lên cuộc sống của nàng từ khi tới Yến quốc tới giờ.
Sau đêm tân hôn, Yến Đình Phái cho rằng nàng còn e sợ chuyện phòng the nên vẫn không nhắc đến chuyện viên phòng cùng nàng.
Theo quy định, ba ngày sau hôn lễ, Yến Đình Phái trở lại tẩm cung, chính là Tích Lăng điện xa hoa mà tao nhã thoải mái kia.
Mỗi ngày, mặc kệ quốc sự có bận rộn thế nào, Yến Đình Phái đều bớt thời giờ tới đây gặp nàng, đôi khi còn ngọ thiện với nàng, nếu gặp lúc nhàn rỗi còn có thể đưa nàng đi du lãm các nơi trong hoàng cung, bao gồm cả tòa tháp mà bản thân đang ở.
Bọn họ nghiễm nhiên trở thành một đôi vợ chồng mới hạnh phúc. Yến Đình Phái yêu thương, sủng ái nàng, lần nào cũng làm nàng cảm động đến rơi lệ.
Nhiều lần, trong lúc hắn ôm nàng ngủ,