Duck hunt
Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327340

Bình chọn: 8.5.00/10/734 lượt.

n đói bụng có khó chịu không?”

Người lái xe phía trước suýt chút nữa đã té ngã trên tay lái.

Người mà cô ấy đang nói đến là Lão đại công ty Hắc Đế của bọn họ sao?

Bên cạnh Lão đại lúc nào mà không có người hầu hạ chứ?

Khi ra ngoài, có ít nhất hai mươi mấy người đi theo sau bảo vệ, muốn hút thuốc sẽ có người ở bên cạnh châm lửa cho, không lúc nào lại thiếu người chứ?

Ngũ Y Y nhìn phong cảnh bên ngoài, xe từ từ rời xa khu vực thành thị, đi đến vùng ngoại ô, vùng ngoại ô ở nơi xa xôi nhưng lại yên tĩnh và phong cảnh ở đó thật đẹp.

Đột nhiên Ngũ Y Y ngồi thẳng người dậy.

Mẹ ơi, cô đã quên mất một việc lớn rồi.

Cô đã quên cuộc hẹn buổi trưa ăn cơm với Tiêu Lạc rồi.

Ai da, đầu óc mình bị sao thế, còn đần hơn so với chó nữa.

Vội vội vàng vàng quá, đã quên mất cuộc hẹn buổi trưa rồi.

Chính tay Tiêu Lạc làm bửa cơm tình yêu cho cô….. Haiz đau lòng quá!

Ngũ Y Y bĩu môi, nghĩ tới nghĩ lui, lại không biết xấu hổ gọi điện thoại nói chuyện này với Tiêu Lạc.

Dùng giọng điệu nào để nói chuyện đây? Giọng nói có đủ ngọt không? Ngoài chuyện này ra có cần tán gẫu không? Nhưng mà cô nên tán gẫu một chút để không cảm thấy mình thấp hèn.

Nhưng rõ ràng lúc cô đối mặt với Tiêu Lạc lại khác xa lúc đối mặt với Hoắc Phi Đoạt.

Thôi, cô không gọi điện thoại nữa, cứ gửi một tin nhắn cho xong.

Ngũ Y Y soạn một tin nhắn gửi qua cho Tiêu Lạc: “Thật xin lỗi, tạm thời buổi trưa hôm nay em có việc không thể ra ngoài được, nên không có cách nào đến chỗ anh ăn cơm, hôm khác rồi nói sau. Cảm ơn anh.”

Sau khi gửi tin nhắn đi, Ngũ Y Y bắt đầu lo lắng chờ đợi tin trả lời.

Ngũ Y Y cầm điện thoại xem tới xem lui, vừa cào tóc, vừa nhăn mặt, chớp chớp mắt.

Thật ra lúc Tiêu Lạc nhận được tin nhắn, hắn đã đến siêu thị chọn lựa đồ về nấu ăn rồi.

Hắn nhìn tin nhắn, ngẩn người vài giây, sau đó âm thầm thở dài. ngang rời đi.

Ra khỏi siêu thị, hắn mới nhắn tin lại cho Ngũ Y Y, "Không sao, sau này lại mời em."

Ngũ Y Y xem tin nhắn này, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Âu Dương Phúc Hi bận rộn ở trong phòng bếp, lúc thì cho vào một ít nguyên liệu, lúc lại mở nắp ra ngửi một chút.

"Tiểu thư Phúc Hi, cô đích thân nấu cháo cho tiên sinh, thật sự là rất tốt . . . " Người giúp việc cười từ ái.

Phúc Hi đỏ mặt lên, xấu hổ nói, "Tôi nấu nước canh, buổi trưa thì đưa đến công ty cho anh Phi Đoạt, tôi chỉ muốn cố gắng làm người vợ hiền của anh Phi Đoạt thôi, thật ra tôi học nấu ăn cũng là vì anh Phi Đoạt, tôi học được rất nhiều món ăn, cả món ăn Pháp tôi cũng đã học xong."

Nữ giúp việc khen ngợi: "Tiểu thư Phúc Hi thật là giỏi giang, tiên sinh cưới được cô, thật sự là may mắn của ngài ấy. . . "

Phúc Hi cười hì hì, "Dì à, dì nhìn tôi và anh Phi Đoạt có giống vợ chồng không?"

"Có, có!"

"Hì hì, tôi cũng cảm thấy tôi và anh Phi Đoạt rất giống vợ chồng. . . " Phúc Hi hạnh phúc tưởng tượng một lúc, lại bắt đầu cắn môi lo nghĩ.

Không biết, cái thuốc kích thích gì đó, đi mua ở đâu?

Xe hơi chở Ngũ Y Y tới khu nghỉ mát cách thành phố 20 km.

Ngũ Y Y xuống xe, đưa mắt nhìn xung quanh một chút, liền không nhịn được mở miệng hít một ngụm khí. "Wow! Nơi này thật đẹp!' truyện được copy từ DocTruyen . O r g

Non xanh, nước biếc, cây cối xanh um tươi tốt, đồng cỏ mềm mại nhìn không thấy tận cùng, giữa rừng cây loáng thoáng có mấy ngôi biệt thự nhỏ mang phong cách Châu Âu.

"Nơi này quả thực là Thế Ngoại Đào Nguyên!"

Ánh mắt của Ngũ Y Y cũng mở lớn thành hình tròn rồi.

Mặc dù trên danh nghĩa cô là tiểu thư của Ngũ gia, nhưng mà từ nhỏ đã đi theo mẹ làm việc kiếm sống, điều kiện sinh hoạt cũng có thể xem như là đủ cơm ăn, làm sao tới được những nơi xa xỉ phung phí này.

Hoắc Phi Đoạt đã nhận được tin từ trước, liền đi đón cô.

"Đến rồi à? Phong cảnh nơi này cũng không tệ lắm phải không?"

"Cái gì mà không tệ lắm, phải dùng từ thật đẹp mới đúng! Vô cùng đẹp!"

Ngũ Y Y vẫn thưởng thức phong cảnh, cũng không nhìn Hoắc Phi Đoạt anh tuấn tiêu sái kia.

Hoắc Phi Đoạt đi qua, nắm bàn tay của Ngũ Y Y đi về phía bên kia, "Nếu thích, sau này thường xuyên đưa em đến đây chơi, ở đây lại rất yên tĩnh."

Trong lòng Ngũ Y Y vô cùng vui vẻ, "Nơi này chưa mở cửa sao?"

"Ừm, vẫn chưa xây xong, qua đầu năm sau là có thể kinh doanh rồi."

"Vậy đến đây phung phí một ngày, có phải rất đắt không?"

"Mọi người đều nói. . . Một ngày phung phí ít nhất là mấy vạn."

"Hả? Nhiều vậy sao?" Ngũ Y Y mới giật mình kinh ngạc nhìn Hoắc Phi Đoạt "Nơi này thực sự là gài bẫy ăn thịt uống máu người! Đắt chết người!"

Hoắc Phi Đoạt liếc nhìn phong cảnh, nhàn nhạt nói, "Nơi này có rất ít người có thể tới phung phí, phải có địa vị trong xã hội mới có thể tới đây."

Ngũ Y Y lúc này mới phát hiện, hôm nay Hoắc Phi Đoạt ăn mặc vô cùng thoải mái.

Áo màu cam được thiết kế đơn giản, phía trên cổ áo có 3 cúc áo nằm thẳng đứng, hắn cởi 3 cúc áo, để lộ ra cần cổ thon dài, cùng với lồng ngực màu đồng rắn chắc khỏe mạnh.

Bên dưới là quần tây màu trắng, bao bọc lấy phần mông đẹp đẽ và đôi chân thon dài.

Cả người tỏa ra ấm áp như thế, mà lại tràn đầy gợi cảm.

Dựa vào, Hoắc lão đại đúng là thích khoe khoang gợ