Polly po-cket
Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326592

Bình chọn: 8.5.00/10/659 lượt.

gọi lão quản gia.

Lão quản gia chậm chạp xoay người lại nhìn A Trung ở phía dưới, nói: "A... Hoắc tiên sinh còn chưa dùng bữa tối nên tôi cho người hầu mang chút thức ăn lên. Không ăn cơm chiều sao được chứ?"

A Trung dậm chân: "Xin Lão Nhân Gia đó, đừng đi lên! Không thể đi lên đâu!"

"Tại sao?" Lão quản gia mờ mịt.

A Trung đi lên chỗ đó, thì thầm: "Lão không thể lên đó đâu! Bây giờ... Cái này cái này... Tình huống bên trong có chút đặc biệt...."

"Đặc biệt? Đặc biệt thế nào?" Lão quản gia vẫn không rõ.

"Trời ơi, tại sao người vẫn chưa hiểu thế!" A Trung vỗ đầu: "Là như vậy, bây giờ không thể vào quấy nhiễu lão đại! Ông không thấy sao? Lão đại ôm phụ nữ đi vào, cô gái kia vẫn còn ở trong, lão đại còn cần dùng cơm chiều gì chứ? Không phải có sẵn cơm chiều rồi sao?"

Lão quản gia thần thần bí bí nhìn A Trung, chậm chạp hiểu được, vỗ đầu mình: "Ôi cha, xem lão này..., đúng là già rồi, chuyện gì của người trẻ tuổi cũng không hiểu. Cũng may là cậu nhắc nhở tôi, nếu không tôi đã quấy rầy Hoắc tiên sinh rồi."

"Đúng vậy..., mau xuống đi! Mau xuống đi!" A Trung vẫy tay, "Để tôi xem có gì ăn nào, tôi ngược lại lại rất đói bụng."

Mí mắt của lão quản gia giật giật.

Suy nghĩ cả nửa ngày, là A Trung tiềm, muốn ăn rồi.

Phúc Hi ngồi ở hoa viên biệt thự, trên bàn gỗ là bảy tám món ăn.

Cô ta ngồi đối diện với Thạch Ưng, chạm cốc uống rượu.

"Đừng uống quá nhiều, tiểu thư, sẽ say đó."

Thạch Ưng ngăn Phúc Hi lại.

Phúc Hi vẫn cố chấp uống sạch rượu trong chén, hơi say, cười ngây ngô nói: "Tại sao không cho tôi uống? Anh Phi Đoạt không ở đây, tại sao tôi không thể buông thả một chút? Vốn dĩ tôi sợ anh Phi Đoạt nói tôi không văn minh, sợ anh ấy chê tôi không thục nữ, khi các học sinh đều bắt đầu học uống rượu, chơi đùa ở bên ngoài tôi cũng không dám thử, chỉ đóng vai cô gái ngoan trước mặt anh ấy. Tôi sống áp lực như vậy, sống mệt mỏi như vậy có ích lợi gì? Anh ấy từng nhìn tới tôi ư? Trong mắt anh ấy có tôi ư? Hôm nay anh Phi Đoạt không ở nhà, ra nước ngoài, tại sao tôi không thể thả lỏng một chút? Anh cũng uống đi! Đừng chỉ nhìn tôi. Tới đây, cụng ly!"

Phúc Hi lại rót cho mình một ly rượu vang đỏ, sau đó ra sức cụng ly với Thạch Ưng, cô hơi ngẩng đầu, uống rượu.

Thạch Ưng cau mày thở dài, uống một ngụm nhỏ nói: "Thật ra tiểu thư rất đẹp, rất hoàn hảo, không cần phải mệt mỏi ở bên cạnh hắn như thế, không cần ngụy trang mình như thế."

Khi một người đàn ông thực sự thích một cô gái, dù cô có nhiều tật xấu và khuyết điểm đến đâu anh ta đều thích.

Thích như vậy, thật sự không có cách nào miễn cưỡng.

Lời này, Thạch Ưng giấu trong lòng, không dám nói ra.

Đôi mắt của Phúc Hi đột nhiên đỏ hoe, nghẹn ngào: "Tôi không tốt ư? Thạch Ưng, anh nói đi, tôi có chỗ nào không tốt? Chẳng lẽ tôi như vậy còn không xứng với anh Phi Đoạt ư? Từ nhỏ đến lớn tôi đều cố gắng như thế nhưng anh ấy chỉ coi tôi là em gái, đến bây giờ cũng chưa từng nhìn đến tôi." "Tôi cho rằng anh ấy căn bản là một người rất lạnh nhạt, đối xử với người nào cũng như vậy. Nhưng tôi thật sự không ngờ, anh ấy cũng sẽ quan tâm một cô gái, càng không ngờ cô gái kia lại là Ngũ Y Y bình thường đến vậy! Tại sao lại như thế?"

Phúc Hi nói đến chỗ thương tâm, không nhịn được ghé vào bàn khóc lên.

Thạch Ưng duỗi tay qua, chần chờ một chút rồi nhẹ nhàng vỗ vai Phúc Hi, khuyên nhủ: "Tiểu thư tốt như vậy, đẹp như vậy, lại rất si tình với hắn, một ngày nào đó hắn sẽ đáp lại tiểu thư."

"Sẽ sao? Hu hu, sẽ có một ngày như thế ư? Tôi không dám khẳng định, hu hu."

Phúc Hi quyệt miệng ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn Thạch Ưng.

Thạch Ưng nhìn Phúc Hi điềm đạm đáng yêu như vậy, tim nhất thời như bị dao cắt, đưa tay xoa nước mắt trên mặt cô ta.

Phúc Hi nức nở: "Đời này, nguyện vọng duy nhất của tôi chính là gả cho anh Phi Đoạt, tôi chỉ có một nguyện vọng như thế, chẳng lẽ Thượng Đế cũng không để tôi thực hiện ư? Trong lòng tôi chỉ có anh Phi Đoạt, chỉ có một mình anh ấy..."

Thạch Ưng run rẩy thu tay lại, bất đắc dĩ cúi đầu.

Phúc Hi ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng trên bầu trời, nâng tay cầu nguyện: "Ông trời, thỉnh ông hãy xem xét mối tình thắm thiết của tôi với anh Phi Đoạt mà thỏa mãn nguyện vọng này của tôi đi! Xin ông! Xin ông để anh Phi Đoạt chán ghét mà vứt bỏ Ngũ Y Y kia! Xin ông để anh Phi Đoạt thích tôi."

Phúc Hi nhắm mắt, chân thành cầu nguyện.

Thạch Ưng vụng trộm nhìn Phúc Hi, tâm loạn như ma.

Lông mi của Ngũ Y Y run rẩy, tròng mắt trong nháy mắt mở to, thở dài thật sâu.

"Ôi..."

Cô khó chịu rên rỉ, đôi mắt mở to, con ngươi đẹp như kim cương đen, mờ mịt không chút tiêu cự.

Hoắc Phi Đoạt nhíu mày, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Ngũ Y Y.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngũ Y Y nhăn lại, cái miệng đỏ au mở ra, thở ra khí nóng, cô đột nhiên nắm lấy quần áo trước ngực, xé lung tung.

"Khó chịu quá! Em nóng quá! Nóng chết mất! Khó chịu chết mất."

"Y Y! Y Y!"

Hoắc Phi Đoạt muốn ấn chặt tay của Ngũ Y Y nhưng Ngũ Y Y đúng là phát cuồng rồi, điên cuồng xé quần áo, quần áo bị xé nhanh chóng bay sang một bên, áo ngực cũng bị ném đi.

Vù vù!

Hoắc Phi Đoạt nheo mắt lại, hít