
á hốc mồm, ngây ngẩn cả người.
Hoắc Phi Đoạt làm nhiều chuyện vì cô như vậy sao?
Cho tới bây giờ tên đàn ông xấu xa kia lại không nói với cô chuyện này.
Mặc dù anh ta trả giá rất nhiều, nhưng không thể tranh công với người khác được.
Ngũ Y Y vụng trộm nở nụ cười.
Cảm thấy có một loại hạnh phúc ngọt ngào.
Hàn Giang Đình kéo cửa chớp chớp mắt: “Cho nên mới nói, tôi nói này, nếu
cậu mở miệng nói với Hoắc lão đại thu nhận mình làm đệ tử, anh ta nhất
định sẽ nể mặt cậu.”
Ngũ Y Y mở to mắt: “Không chịu yêu sao? Suốt ngày cậu chỉ biết học võ?”
Hàn Giang Đình nở nụ cười, chạy ra ngoài.
Ngũ Học Phong dẫn theo vợ mình đi vào phòng bệnh của Ngũ Nhân Ái: “Nhân Ái
à, Nhân Ái? Sao lại thế này? Sao lại có thể bị thương?”
Ngũ Học Phong vừa đi vào, nhìn Ngũ Nhân Ái nằm chỗ đó, hốc mắt ông đỏ lên.
Tiêu Mai cũng khóc thút thít: “Thật là, sao lại ra nông nổi này? tối hôm qua lúc đi còn rất tốt mà.”
Ngũ Nhân Ái nhìn Tiêu Lạc, rồi cười nói: “Ba, không có chuyện gì đâu, dì
Mai, dì dừng lo lắng, là con không cẩn thận mới thành như vậy, Tiêu Lạc
không bảo con cắt trái cây, là con muốn làm, mới không cẩn thận bị
thương. Bây giờ đã không có chuyện gì rồi. Các người đừng lo lắng nữa.”
Tiêu Mai gật gật đầu: “Không có chuyện gì là tốt rồi. Sau này phải cẩn thận một chút mới được.”
Xoay mặt lại trừng mắt Tiêu Lạc: “Tiêu Lạc! Sao em lại thế này? Mới ngày đầu Nhân Ái về với em, thì bị thương rồi! Sau này không để Nhân Ái cắt trái cây nữa.”
Tiêu Lac gật đầu: “Đã biết.”
Nói chuyện một lúc, Ngũ Học Phong từ biệt bọn họ ra về, để Ngũ Nhân Tâm và Ngũ Nhân Lệ ở lại bệnh viện chăm sóc Ngũ Nhân Ái.
Ngũ Học Phong và Tiêu Mai đi ra thì gặp Hàn Giang Đình.
“Giang Đình? Sao cậu lại ở đây? Cũng đến thăm Nhân Ái à?” Ngũ Học Phong tưởng
Hàn Giang Đình đến đòi tiếp giúp ba cậu ta, lập tức bày ra vẻ mặt cười
tươi lấy lòng.
“Không phải, chú! Chú không biết gì sao? Ngũ Y Y cũng nằm viện rồi, ở lầu dưới đó.”
“Cái gì? Ngũ Y Y nằm viện sao? Sao lại thế này? Con bé có chỗ nào không khỏe sao?”
Tiêu Mai xen mồm: “Ai da, con bé kia da thô thịt dày, có thể có chuyện lớn
gì sao? Chắc là hôm qua uống quá nhiều rượu, nên đau đầu thôi.”
“Sau này không cho Ngũ Y Y uống rượu, một đứa con gái sao có thể giống đàn ông, động một tí là uống rượu?” Editor: Nguyên Nguyên
Ngũ Học Phong lắc đầu: “Giang Đình à, đứa nhỏ này làm phiền con, luôn chăm sóc Ngũ Y Y.”
“Chú, không phải Y Y uống rượu mà nhập viện, cô ấy bị té ở trên đường, nếu
không chú đi qua thăm cô ấy một chút đi, ở dưới lầu đó.”
Ngũ Học Phong gật gật đầu: “Đi, đi xem Ngũ Y Y một chút.”
“Ông xã!”
Tiêu Mai kéo tay áo Ngũ Học Phong: “Em còn tưởng chuyện gì, cũng không phải
là bệnh nặng, tuổi còn trẻ, chích một mũi kim cũng không có việc gì,
không cần xem, em còn có việc gấp nữa.”
Ngũ Học Phong do dự, nhìn Tiêu Mai không vui vẻ, đành thở dài nói: “Giang Đình à, Tiêu Mai còn có chuyện quan trọng phải làm, không thể qua thăm Y Y được, cũng không
phải là người ngoài, đều là người một nhà. Trước hết làm phiền cậu chăm
sóc Ngũ Y Y rồi.”
Nói xong, Tiêu Mai nắm lấy tay Ngũ Học Phong đi đến thang máy.
Hàn Giang Đình nhìn chằm chằm về hướng hai người biến mất, nhịn không được
mắng: “Lão già đáng chết kia! Trong đầu còn có Ngũ Y Y không? Có chuyện
gì còn quan trọng hơn con gái mình chứ? Phi!”
Quay người lại, như nhìn thấy gì, cậu nhanh chóng chạy về phía thang máy bên kia.
Không thấy gì khác biệt, chỉ thấy một nhóm người của công ty Hắc Đế đang canh giữ quanh cầu thang, còn có vài y ta đang sốt ruột nói thầm: “Bệnh nhân Ngũ Y Y này thật quật cường, rõ ràng Hoắc tổng ra lệnh cho cô ấy không
được chạy loạn, cô ấy lại muốn chạy đến tầng này.”
“Cũng không
nha, ngộ nhỡ Hoắc tổng truy cứu đến cùng, vậy là ai phạm sai lầm? Nghe
nói Hoắc tổng trừng phạt những người phạm lỗi rất lợi hại.”
Hàn Giang Đình sửng sốt, dậm chân: “Hỏng rồi!”
Đoán chừng Ngũ Y Y đã nghe được đoạn đối thoại giữa cậu và Ngũ Học Phong rồi.
Nha đầu mẫn cảm kia, đoán chừng rất thương tâm đi.
Hàn Giang Đình bắt lấy một tiểu tử hỏi: “Sao các người lại để cho Ngũ Y Y đến tầng lầu kia? Sao có thể để cô ấy chạy loạn?”
“Chúng tôi quản được người phụ nữ của Lão đại sao? Chính cô ấy muốn đi, còn
nói ai dám ngăn cản sẽ dùng dao đâm chết người đó, cô ấy là người phụ nữ của lão đại, lão đại đều nghe lời cô ấy, chúng tôi dám cãi lại lệnh của cô ấy sao? Làm chúng tôi khẩn trương muốn chết, tất cả đều muốn dùng vũ khí đi bảo vệ. Anh Trung trước khi đi đã căn dặn, nếu người phụ nữ của
lão đại thiếu một cọng tóc, chúng tôi đều phải chết. Chúng tôi có thể
sao?”
Hàn Giang Đình thở dài.
Quả nhiên Ngũ Y Y đã nghe những lời vừa rồi.
Hàn Giang Đình nhanh chóng đuổi theo Ngũ Y Y.
Chạy vào phòng bệnh, thấy Ngũ Y Y nằm trên giường, một nhóm y tá vây quanh cô, kiểm tra cẩn thận.
Cô vừa chạy ra ngoài đem về rất nhiều bệnh tật.
Hoắc lão đại ở trước mặt Ngũ Y Y đều rất nhu tình, ở trước mặt người khác, anh ta luôn là một Hoắc lão đại lãnh khốc vô tình.
Hàn Giang Đình thở hổn hển chạy vào phòng, nhìn thấy Ngũ Y Y đang đứng ngây ngốc