
hì sao?"
Hả?
Nỗi khổ tâm?
"Cái gì khổ tâm?"
"Anh không muốn chị anh vì chuyện này mà thương tâm, không muốn chị ấy
quan tâm anh, nhiều năm như vậy, cô ấy vì anh mà không lập gia đình, đều để lỡ hạnh phúc của mình, lúc chị ấy ở thời kỳ đẹp nhất của tuổi thanh
xuân, chị ấy vì anh mà không có tình yêu, mà là làm việc khổ cực, kiếm
tiền cho anh, cho anh đến trường. Vì chị ấy, anh không thể để chị ấy
thương tâm nữa. Chị ấy thích Nhân Ái, chị ấy hy vọng anh và Nhân Ái đính hôn, anh không muốn làm chị ấy thất vọng."
Ngũ Y Y trừng to hai mắt: "Anh không muốn chị anh thương tâm, chẵng lẽ
anh muốn tôi thương tâm và thất vọng sao? Anh cũng biết, khi tôi biết
tin anh và Ngũ đại con nhóc đính hôn, lòng tôi đau đớn khó chịu thế nào
không? Bây giờ anh đã lựa chọn hoàn thành tâm nguyện của chị anh rồi,
lựa chọn ở cùng với Ngũ đại con nhóc, vậy anh hãy kiên quyết đi theo con đường anh đã chọn đi! Anh làm gì chạy đến đây, tìm tôi rồi không ngừng
kể tôi nghe sao? Anh cho rằng tôi sẽ vì những lời lói lý do đó của anh
mà ở cùng với anh sao? Anh cho rằngNgũ Y Y tôi là tình nhân không thể lộ ra ngoài sao?"
"Anh không nghĩ như vậy, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ để em làm tình nhân
không thể lộ ra ngoài, anh muốn cho, thì cho em tất cả, sẽ cho em một
địa vị vinh quang nhất, anh muốn cưới em..."
"Đủ rồi! Anh phải cưới Ngũ Nhân Ái."
"Anh sẽ lập tức giải trừ hôn ước với cô ta."
"Hả? Anh nói cái gì?"
Ngũ Y Y hoảng hốt.
"Này, đây không phải là chuyện đùa... Anh cũng biết, chuyện đính hôn là
chuyện trong nhà chúng ta, kỳ thật cũng quan trọng như chuyện kết hôn,
anh làm sao có thể giải trừ là giải trừ?"
Nếu đột nhiên Tiêu Lạc giải trừ hôn ước với Ngũ đại con nhóc, Ngũ đại
con nhóc sẽ mất hết tất cả, sau đó ngay cả danh tiếng cya3 cô ta cũng
trở thành trò cười, cô ta vĩnh viễn không ngẩng đầu lên được.
"Tiêu Lạc! Anh không thể làm như vậy, như vậy đối với Ngũ đại con nhóc
mà nói, bất công vô cùng! Anh là đàn ông, anh phải gánh vác tất cả áp
lực!"
"Anh thật sự chịu đựng đủ rồi!" Tiêu Lạc bước đến vài bước, quỳ gối bên
cạnh Ngũ Y Y, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, đặt vào lòng bàn tay mình vuốt
ve, "Y Y, em cũng biết, mấy ngày qua anh bị dày vò đến mức nào? Mỗi khi
anh bất đắc dĩ đối mặt với Ngũ Nhân Ái, anh đều hận không thể quay đầu
bước đi. Trong đáy lòng anh không ngừng kêu gào, vì sao người ở cùng anh không phải là Y Y, vì sao không phải? Mỗi phút anh ở cùng với Ngũ Nhân
Ái, đều là dày vò! Anh ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn cô ta một cái,
ngay cả ngón tay cô ta anh cũng không chạm vào. Y Y, nếu để cho anh tiếp tục kéo dài nữa, anh nhất định sẽ chết mất! Chẳng lẽ em muốn nhìn anh
chết sao?" Edit: Nguyên Nguyên
Cả người Ngũ Y Y run lên.
Hai người cứ như vậy, ánh mắt giao nhau.
Một lúc lâu sau, Ngũ Y Y lắc đầu, bi thương nói: "Nhưng mà Tiêu Lạc....Đã muộn rồi..."
"Cái gì?"
Tiêu Lạc sốt ruột nắm chặt tay Ngũ Y Y: "Vì sao lại nói vậy?"
Ngũ Y Y buồn cười: "Tất cả đều không thể trở lại, đã muộn rồi. Có rất
nhiều chuyện trong khoảng thời gian ngắn đã xảy ra biến hóa long trời lở đất. Tôi và anh, hai chúng ta đều không thể trở lại như trước nữa, anh
không còn là Tiêu Lạc mà tôi thích, tôi cũng không còn đơn thuần mà là
Ngũ Y Y quật cường rồi. Hai chúng ta, tất cả đều không thể trở lại như
trước nữa."
"Không muộn! Y Y, một chút cũng không muộn, anh vẫn yêu em như trước, em vẫn yêu anh như trước, hai chúng ta có thể ở cùng nhau như trước đây!
Anh nói rồi, anh muốn cùng em trải qua cả đời này."
Ha ha ha....
Ngũ Y Y nhẹ giọng cười.
Cười đủ rồi, cô mới liếc mắt nhìn Tiêu Lạc, nhẹ nhàng nói: "Tôi bây
giờ....Đã không còn thương anh nữa....Tôi yêu người khác. Vì vậy tôi
nói, hai chúng ta không thể trở lại như lúc trước nữa."
Ầm!
Tiêu Lạc ngạc nhiên bỗng chốc ngây ngẩn cả người
"Không....Không! Em là đang gạt anh! Em không thể không thương anh! Em
sẽ không yêu người khác! Em đang giận anh, đang cố ý nói dỗi với anh
đúng không? Anh biết, em vẫn yêu anh như trước, giống như em vẫn đang
yêu anh! Y Y, đừng tùy hứng, anh nhận sai với em, anh hối lỗi với em,
hai chúng ta làm lại từ đầu, có được không?"
Ngũ Y Y ngơ ngác, gương mặt nhỏ nhắn thanh lệ hiện lên vẻ khổ sở: "Tôi
không hy vọng tất cả đều thay đổi, như vậy, tôi sẽ không bất lực và khổ
sở như bây giờ, tôi sẽ không cảm thấy mình không thể quy y. Đáng
tiếc....Tất cả đều đã thay đổi, Tiêu Lạc nhận thực tế đi, tôi không yêu
anh nữa."
Nước sôi, kêu lên.
Tiêu Lạc ngẩn ngơ, hai mắt mở to: "Được rồi, anh đi lấy nước."
Ngũ Y Y xoa xoa huyệt thái dương, thở dài.
Ào ào!
Ngũ Y Y giật mình, quay mặt nhìn ngạc nhiên.
"Tiêu Lạc, anh không sao chứ?"
Một bàn tay Tiêu Lạc giơ lên cao, trên mặt nở nụ cười khổ: "Không có
việc gì, cổ tay đang bị thương, thậm chí ngay cả ấm nước cũng cầm không được."
Hả?
Ngũ Y Y bước đến, ấm nước rơi trên mặt đất, nước nóng chảy ra đất.
Cánh tay Tiêu Lạc đang bị thương kia, một mảng đỏ bừng!
"A, anh nóng không? Sao anh không cẩn thận vậy?" Ngũ Y Y nhíu mày, lôi kéo Tiêu Lạc đến bên ghế sô pha.
"Anh không sao, nóng một