
rong lỗ mũi tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn.
Đến cuối cùng không để ý hình tượng lớn tiếng kêu lên.
"A! A. . . . . . Ừ. . . . . . A. . . . . ."
Đây đối với Hoắc Phi Đoạt chính là một liều thuốc tốt nhất.
Ngũ Y Y thậm chí có thể cảm thấy này vật to lớn ở trong mình hoạt động giống như to ra mấy phân.
Hoắc Phi Đoạt đâm vào mấy cái, đem Ngũ Y Y từ trên bàn làm việc ôm xuống.
Để cho cô cơ thể trần truồng đứng trước cửa sổ lớn sát đất.
Mặc dù biết bên ngoài không thấy được cảnh tượng bên trong.
Thế nhưng bộ dạng không mảnh vải che thân đứng ở phía trước cửa sổ, làm cho Ngũ Y Y xấu hổ không chịu được.
Nhưng không để cô có chút cơ hội để thở. Nhưng không để cho cô có cơ hội để thở.
Hoắc Phi Đoạt đã từ phía sau cô tiến vào.
Ngũ Y Y bị đè ở trên thủy tinh.
Phong nhũ bị chen chúc tại trên thủy tinh, thủy tinh lạnh lẽo làm cho cô có cảm giác nhạy cảm hơn.
Đôi nhũ vốn đứng thẳng nay càng cứng rắn hơn.
Sau lưng bị vật khổng lồ hạ xuống đánh thẳng vào mình.
Ngũ Y Y cảm giác một luồng nhiệt từ đùi thổi quét toàn thân.
Hoắc Phi Đoạt thở gấp ngay tại bên tai.
Ngũ Y Y cảm thấy trước nay chưa có cảm giác kích thích này.
Sau lưng Hoắc Phi Đoạt hình như cũng hưởng thụ.
Hai tay chống thủy tinh, nhanh chóng rút ra cắm vào.
Nhìn người trước mắt thở gấp không ngừng, anh chỉ nghĩ nhanh hơn nữa.
"A, a a!"
Ngũ Y Y giống như đã leo lên ngọn núi cao nhất, Hoắc Phi Đoạt cảm giác lối
đi nhỏ hẹp giống như có vô số cái miệng nhỏ nhắn hút mình vào.
Một luồng nhiệt lên đến đỉnh.
Hoắc Phi Đoạt bị một nhát này kích thích, cũng tăng nhanh tốc độ chạy nước rút.
Rốt cuộc sau khi ra sức chạy nước rút, Hoắc Phi Đoạt đem lấy mầm móng của chính mình bắn vào trong cơ thể Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y lúc này đã không còn hơi sức, áp sát vào thủy tinh lạnh lẽo, thân thể không ngừng run rẩy.
Hoắc Phi Đoạt từ phía sau ôm lấy cô, hai người còn kết hợp chặt chẽ với nhau.
Hai người bọn họ, lẳng lặng nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ,hưởng thụ nhiệt độ lẫn nhau.
Tiêu Lạc nhìn cô gái trước mắt, không biết nên làm thế nào cho phải.
"Cô tại sao nhất định phải đi theo tôi?"
Tiêu Lạc lạnh lùng đặt câu hỏi.
"Tôi đã sớm nói qua, anh là người đàn ông đầu tiên đánh bại tôi, tôi phải đi cùng với anh."
Cô gái kia, không, chính xác mà nói, phải là một nữ sinh.
Giống như mới 18 tuổi.
Tóc thật dài, đen như mực.
Gương mặt mặc dù không không trắng lắm, nhưng màu sắc lại vô cùng khỏe mạnh.
Khéo léo sóng mũi đứng thẳng.
Lông mày rậm giống như con trai, nhưng hợp với mắt lấp lánh.
Khác nhau có một lần ý vị.
Vóc người cũng là nhất đẳng tốt, thon dài cao lớn.
Một đôi chân, càng thêm có lực.
Dù sao nói tóm lại, này có thể nói là phong cách của mỹ nữ.
Quan trọng nhất là, cô ấy là một cao thủ võ thuật.
"Tôi đã nói qua, trên đời này, có thể có rấtt nhiều người đàn ông đánh cô
mà. Mà tôi, chẳng qua là ngẫu nhiên người đầu tiên đánh trước."
Tiêu Lạc đối với lời của cô..., cảm thấy vô cùng thái quá.
Hiện tại cũng không phải là ở quay kịch trên TV, hai người bọn họ cũng đều không phải nhân vật chính trong tiểu thuyết võ hiệp.
Tại sao cứ nhất định phải lập lời thề là người đàn ông đầu tiên đánh bại mình?
"Tôi mặc kệ, tóm lại, anh chính là người đàn ông kia. Cho nên, tôi nhất định muốn cùng anh ở chung một chỗ. Coi như anh không cần tôi...tôi tuyệt
đối cũng không sẽ rời đi."
Cô bé kia hình như vô cùng quật cường, lời nói của Tiêu Lạc, cô căn bản không nghe lọt.
"Cô bây giờ rốt cuộc đang nói cái gì? Tôi không phải là cái người tốt gì,
không đáng giá như cô vậy, hơn nữa, trong lòng của tôi đã có người
khác."
Giọng nói Tiêu Lạc lạnh như băng vang lên trong căn phòng nhỏ.
Cô gái hình như nghe đến một câu cuối cùng thì thân thể có nhỏ nhẹ lay động.
Nhưng nàng lập tức liền khắc chế.
Mắt to lấp lánh giống như có chút ửng hồng.
Thế nào, không chấp nhận mình là bởi vì trong lòng đã có người sao?
"Vậy anh lúc ấy tại sao không giết tôi?"
Cô gái nhỏ hỏi.
"Tôi hiện tại rất hối hận lúc ấy lại không làm như vậy, tóm lại, thương dưỡng cho tốt, sau đó liền rời khỏi nơi này." Tiêu Lạc nói xong những lời này rồi rời đi.
Hắn không có lời thừa thãi để nói với cô bé này.
Đối với anh mà nói, trên thế giới chỉ có một người phụ nữ duy nhất đó chính là Ngũ Y Y.
Anh chỉ vì một người phụ nữ mà sống.
Mà cô gái kia, tên là Nguyễn Lâm Tịch.
Chính cô là người canh giữ Âu Dương Chấn Đình trong biệt thự, chính là cô gái cùng mình giao đấu.
Tiêu Lạc không nghĩ tới, sau ngày đó trở về.
Mở cóp xe phía sau phát hiện cô đang hôn mê.
Sau khi tỉnh lại, Nguyễn Lâm Tịch không chịu đi.
Cô đưa ra lý do thật sự khiến Tiêu Lạc không thể nào tiếp thu được.
"Lão đại, anh lần trước bảo tôi điều tra người canh giữ Âu Dương Chấn Đình
trong biệt thự bị mất tích. Tôi đã tra được một chút manh mối."
A Trung hướng Hoắc Phi Đoạt báo cáo.
"Nói!"
Hoắc Phi Đoạt cho tới bây giờ không muốn nghe nhiều lời nói vô ích.
"Dạ! Người kia bảo vệ trị an bị mất tích, là người mà chúng ta khi đó đặc
biệt tin dùng. Bởi vì cô là người có võ thuật vô cùng lợi hại, cho nên
lúc đó chúng ta mới dùng cô ấy