
hông nhịn được bật cười.
Hàn Giang Đình nhìn xuyên thấu ánh mặt trời, thấy Nguyễn Lâm Tịch cười to, thật là muốn thời gian ngừng ở trong nháy mắt đó.
Chạy một lát, hai người đến một ngọn đồi, cột ngựa ở bên cạnh dưới một thân cây.
Tìm một chỗ bóng mát, cùng nhau ngồi xuống.
"Không ngờ, cô lại cưỡi tốt như vậy!"
Hàn Giang Đình một tay đưa cho Nguyễn Lâm Tịch bình nước một mặt cảm thán.
Nguyễn Lâm Tịch nhận lấy nước, muốn mở nắp bình, lại phát hiện đã được mở ra, không ngờ Hàn Giang Đình cẩn thận như vậy.
Giơ lên bình, Nguyễn Lâm Tịch uống một hớp.
Ngẩng lên , lần nữa cảm thụ cái gió nhẹ quất vào mặt. Nguyễn Lâm Tịch cười nói: "Đúng vậy, tôi rất thích cưỡi ngựa!"
"Thật không biết cô có cái gì không hiểu, giống như không có!"
Nguyễn Lâm Tịch không trả lời Hàn Giang Đình, ngược lại là trực tiếp ngửa mặt nằm ở trên cỏ.
Hàn Giang Đình quay đầu nhìn cô, không ngờ Nguyễn Lâm Tịch lấy tay vỗ lên đất trống bên cạnh cô.
Hàn Giang Đình lập tức xoay đầu lại, mặt có chút ửng hồng, nhưng do dự một chút, từ từ nằm xuống.
Một tay gối đầu, một tay lo lắng đặt ở trên người, Hàn Giang Đình khẩn trương không biết làm sao.
"Anh rất hồi hộp sao? Thả lỏng ra, tôi sẽ không làm gì anh!"
Nguyễn Lâm Tịch hít lỗ mũi, lấy tay vỗ Hàn Giang Đình.
"Không có, không có, tôi...tôi không khẩn trương!"
Hàn Giang Đình cà lăm phủ nhận, mặt đã ửng đỏ.
Một người đàn ông lại đỏ mặt, xem ra có chút đáng yêu.
"Đừng không lên tiếng! Chúng ta nói chuyện chút đi!"
Nguyễn Lâm Tịch chủ động đánh vỡ không khí ngột ngạt, bên cạnh người đàn ông này không thể nghĩ đến như vậy xấu hổ.
"À? Ồ! Được!"
Hàn Giang Đình đại não bắt đầu, nói chuyện gì gì tốt nhỉ? Đề tài không thể
quá cũ, nhất định phải làm Lâm Tịch có cảm giác hứng thú.
Không đợi Hàn Giang Đình mở miệng, Nguyễn Lâm Tịch hình như đã tìm được đề tài.
"Nói cho tôi một chút về anh hồi còn nhỏ đi!"
Hàn Giang Đình vỗ đùi, đúng vậy, cái đề tài này thật hay, thế nào mình không nghĩ tới chứ.
Tại sao vừa ngồi bên cạnh Lâm Tịch, mình sẽ biến thành một tên ngốc, đặc biệt ầm ĩ không linh hoạt.
"Ừ. . . . . . Lúc tôi còn nhỏ, căn bản không có gì đặc biệt, hoàn toàn chính là vây quanh bên cạnh con nhóc Ngũ Y Y."
Nói đến đây, Hàn Giang Đình giống như là chạm điện, lập tức lật người ngồi
dậy, mặt nghiêm túc nói: "Cô đừng hiểu lầm, tôi cùng Y Y không phải là
quan hệ kia, tôi mặc dù thích cô ấy, không phải không phải, ta không
phải thích cô ấy, ai nha! Cũng không phải!"
Hàn Giang Đình trong lúc nhất thời không tìm được từ ngữ thích hợp.
Nguyễn Lâm Tịch nhìn anh phát điên nóng nảy, đột nhiên có chút buồn cười. "Cái gì? Thì ra là anh thích Ngũ Y Y!"
Nguyễn Lâm tịch khắc chế tâm tình muốn cười, cố ý cau mày giả vờ ra bộ dáng giật mình.
Điều này làm cho Hàn Giang Đình gấp gáp, vò đầu bứt tai.
Đỏ mặt không biết nên giải thích ra sao.
Nguyễn Lâm Tịch hì hì bật cười.
"Cô...cô cười cái gì?" Hàn Giang Đình không hiểu nổi mới vừa rồi còn cau mày Nguyễn Lâm Tịch thế nào đột nhiên lại cười.
"Ha ha ha, tôi là cười anh! Tôi mới vừa rồi đùa giỡn, tôi hiểu biết rõ anh đối với Y Y là tình cảm gì!"
Thì ra mới vừa rồi là trêu chọc mình! Hàn Giang Đình nhìn Lâm Tịch, cô đang nhắm mắt lại nằm ở trên cỏ, dáng vẻ an tĩnh.
Từ từ nằm xuống, Hàn Giang Đình nhớ lại.
"Thời điểm tôi lần đầu tiên nhìn thấy Y Y, đã cảm thấy cô và những cô bé khác không giống nhau. Cô nhỏ nhắn, nhưng lại một bộ dáng hung hãn."
Hàn Giang Đình nói tới đây, bỗng nhiên bật cười.
Nguyễn Lâm Tịch nghe vào trong tai, nghĩ ở trong lòng.
Xem ra Hàn Giang Đình biết rất rõ mọi chuyện về Ngũ Y Y.
"Tôi theo cô ấy chơi, nhưng cô ấy lại bảo tôi tránh ra! Rõ ràng lùn hơn tôi, còn dùng sức đẩy tôi. Mỗi lần tôi tìm cô cùng nhau chơi đùa, cô ấy sẽ
giơ lên quả đấm nhỏ chu cái miệng nhỏ nhắn nói, mau tránh ra, nếu không
sẽ đánh cậu đấy!"
Hàn Giang Đình nói xong, suy nghĩ cũng trở về mười mấy năm trước.
Anh hắng giọng một cái nói tiếp: "Sau này, tôi giống như cục kẹo đường dính lấy cô ấy, bởi vì tôi luôn thấy cô ấy trốn ở nơi không có ai lén khóc.
Một đứa bé nhỏ như vậy, vì cái gì phải khóc, chắc là có tâm sự gì. Mặc
dù khi đó tôi cũng là một đứa bé, nhưng, lại bắt đầu sinh ra ý tưởng bảo vệ cô ấy. Mặc kệ cô ấy đuổi tôi đi, tôi đều không đi, cứ dính lấy cô
ấy. Sau này, cô ấy bắt đầu nói chuyện với tôi cùng tôi chơi."
"Các người từ nhỏ đã tốt như vậy không trách được cho tới bây giờ tình cảm bền như vậy!"
Nguyễn Lâm Tịch cười nói.
"Đúng vậy, nhưng sau này, ba tôi lái xe tới đón tôi, cô nhìn thấy, liền tức
giận không bao giờ để ý tới tôi. Tôi cũng không biết tại sao, sau lại
tôi cũng không để cho ba tới đón tôi nữa, cô ấy mới tha thứ tôi. Ai,
thật ra thì không trách nàng, đó là bởi vì. . . . . ."
Nói tới chỗ này, Hàn Giang Đình đột nhiên ngừng lại , giống như ý thức được mình nói cái gì không nên nói .
Nguyễn Lâm Tịch là một cô gái thông minh, tại sao có thể đoán không ra phía
sau câu anh nói kia là gì, đây mới là quan trọng nhất.
Nhưng cô cũng không giục anh nói tiếp, chỉ lẳng lặng chờ.
Hàn Giang Đình quay đầu nhìn về phía Ngu