Ring ring
Một Đêm, Một Ngày, Một Năm, Cả Đời

Một Đêm, Một Ngày, Một Năm, Cả Đời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322773

Bình chọn: 9.5.00/10/277 lượt.

ước giờ đều không gạt ta.” Nàng khóc thút thít trước

mặt ta, nước mắt từ hai khóe mắt tràn ra, ta lấy tay đi lau đi nước mắt, dỗ dành nàng: “Ta bảo đảm chúng ta sẽ bạch đầu giai lão.”

Đây là lời

hứa hẹn hoàn mỹ nhất một nam nhân có thể cho một nữ nhân, Hà Du Cẩn ngàn chờ vạn chờ, ngàn dụ dỗ vạn dụ dỗ, chính là hi vọng ta nói như vậy với

nàng, chỉ là, ta cho tới bây giờ chưa từng nói.

Giai Cảnh ngủ gục trong ngực của ta, một đêm kia nàng không náo loạn nữa, nhưng cũng chỉ được một đêm này.

Ngày hôm

sau nàng trực tiếp đi tìm bác sĩ tâm lý cho ta, còn hẹn trước thời gian. Ta nhìn đống tư liệu trước mắt, từ trong trái tim rất giận nàng, ta

nghĩ rằng nàng sẽ ko hành động như vậy.

Ta nói với nàng: “Ta không có bệnh, ngươi rốt cuộc muốn ta nói bao nhiêu lần mới hiểu được, ta không có bất kỳ bệnh tâm lý nào.”

“Vậy ngươi

cũng muốn ta nói bao nhiêu lần ngươi mới hiểu được, ngươi có.” Nàng suy

nghĩ một chút nói: “Nếu nói không có, đợi bác sĩ tâm lý cho kết luận

chẳng phải sẽ biết sao?”

“Thân thể

của mình tại sao phải để cho người khác kết luận khỏe hay ko khỏe. Ta có thể ăn, có thể uống, có thể ngủ, nào có cái bệnh chết tiệt ngươi nói?”

Nói xong ta không muốn đàm luận vấn đề này nữa. Ta xoay người rời đi.

“Nếu như ngươi không tới gặp bác sĩ, ta sẽ bỏ đứa nhỏ đi.”

Ta không

thể tin xoay người lại nhìn nàng, ta nghĩ ta biết nàng sao? Ta xác thực

biết nàng. Ngày đầu tiên nhập học đại học, chúng ta cùng một chỗ làm báo cáo, nàng một mình xách theo hành lý nặng nề, ta giúp nàng mang về

phòng ngủ, lưu lại phương thức liên lạc. Chúng ta học cùng khóa, cùng

tham gia công tác đoàn. Sau đó chúng ta bắt yêu nhau. Nếu không phải Hà

Du Cẩn xuất hiện, ta cho rằng nàng sẽ là nữ nhân duy nhất cả đời ta. Dù

cho Hà Du Cẩn xuất hiện, nàng hiện tại vẫn là nữ nhân duy nhất cùng ta

đi hết cuộc đời này. Thậm chí, nàng bây giờ còn là mẹ của con ta, nhưng

nàng nói nàng sẽ bỏ đi thân phận này bởi một lý do xuẩn ngốc đến ko giải thích được, bỏ đi sinh mạng của đứa nhỏ trong bụng.

“Ngươi có thể thử một lần, Tô Giai Cảnh, nếu như con của ta có một chút tổn thương gì, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Đầu tháng

mười trời đã lạnh như băng, hoàng hôn bắt đầu buông xuống, giống như một lớp sương mù bao phủ hầm băng. Trong thành phố, bầu trời đêm vĩnh viễn

có điểm đặc sắc, Thượng Đế tùy tay úp một cái chảo xuống, bầu trời bỗng

nhiên đen lại, trở tay ko kịp.

Ta đi ở lối đi bộ, gió lạnh bắt đầu gào thét. Ta gọi điện thoại cho Đổng Hành, hắn

là đàn em của ta, ta nói đi uống rượu đi. Đổng Hành đáp ứng sau đó lập

tức xuất hiện trước mặt ta, cợt nhả nói: “Không thể tin được ngươi cũng

nửa đêm đi uống rượu, như thế nào không ở nhà cùng lão bà.” Đổng Hành

trời sinh tính tình bất kham, ta không cách nào bằng được.

Chúng ta đi tìm quán bar, hắn rất quen thuộc, ta ko quen, trong lòng có chút cảm giác buồn nôn.

Đổng Hành

ngồi xuống không lâu lập tức có người đến gần, là vợ của hắn, hắn biến

mất trước mắt ta, thẳng cho đến khi chơi đùa mệt mỏi mới xuất hiện lần

nữa, hắn uống một ngụm rượu, giảm bớt hơi thở, phục ở trên bàn nói: “Nói đi, chuyện gì?”

Ta chỉ lắc đầu, “Có thể có cái gì, uống rượu còn phải lấy cớ như đàn bà sao?”

Đổng Hành

cười, phun ra hơi thở mang theo mùi rượu nồng đậm. Ta lấy áo khoác dự

định đi ra, ta không chịu nổi cái mùi vị này, nếu như ta cần làm dịu đi

tâm tình của mình thì ta đã làm được.

“Đi thôi!”

“Sớm như vậy?” Đổng Hành nhìn đồng hồ.

“Giai Cảnh

sẽ lo lắng cho ta.” Ta nói, đây chính là một biện pháp cự tuyệt tốt của

nam nhân, chỉ là miệng ta nói nhưng trong lòng bồn chồn, nàng rốt cuộc

là lo lắng cho ta cái gì, lo lắng ta về muộn vì xảy ra chuyện ngoài ý

muốn hay là không cẩn thận dính vào những nữ nhân khác; hoặc là lo lắng

ta rốt cuộc có hay không cái nàng gọi là bệnh tâm lý.

“Ngươi đi đi, ta còn muốn chơi một hồi.”

Ta đành

phải một mình rời khỏi đó, đi được vài bước, thanh âm của hắn ở phía sau vang lên, “Nếu như ngươi hôm nay là vì cùng lão bà mâu thuẫn, vậy ta

phải chúc mừng ngươi.”

Ta xoay người nhìn hắn, muốn biết hàm ý của lời nói này.

“Bởi vì hôn nhân của ngươi không có sức sống, không phải bởi vì Giai Cảnh, mà bởi

vì ngươi, Cao Phi. Hôn nhân của ngươi ko có sức sống.”

Thời điểm cắm chìa khóa vào cửa, ta đặc biệt cẩn thận, phụ nữ mang thai thích ngủ, mà Giai Cảnh lại thiếu ngủ.

Ta thay

giầy liền đến phòng ngủ xem Giai Cảnh, nàng đã ngủ say, nhưng là, trên

tủ đầu giường vẫn bày ra những tài liệu nàng thu thập được.

Ta tiến đến hôn trán nàng, trong lòng lặng yên nói: “Giai Cảnh, xin ngươi tin tưởng ta, ta không có bệnh.”

Ta nghĩ tới chuyện ta nói với Đổng Hành trước khi đi. Ta nói Giai Cảnh tin tưởng

trong lòng ta có vấn đề, ngươi cảm thấy ta có sao? Hắn kinh ngạc nhìn

ta, sau đó hắn nói, nếu như nàng tin tưởng ngươi có, ngươi nhất định có.

Ta có chút

khó chịu, ta lại phải dựa vào người khác đánh giá ta khỏe mạnh hay

không. Hận ko thể nhảy dựng lên mắng to ba tiếng, ta chán ghét tư vị như vậy. Nhưng hiện tại ta giống như đang thỉnh cầu Giai Cảnh, người ta yêu n